Khí Vũ Trụ

Chương 1907 - Đạo văn thứ bảy trên Trường Sinh Đạo Thụ.

Lam Tiểu Bố âm thầm cảm thán, trước đó hắn đưa cho Mạc Thư Lôi một ít Hồng Mông Sinh Tức, xem như cho người khác một đại ân huệ, bây giờ xem ra, không phải là như vậy rồi.
Từ giá trị bản thân mà nói, mảnh vỡ Ám Mộc không kém hơn Hồng Mông Sinh Tức, bởi vì mảnh vỡ Ám Mộc có thể cảm ngộ được quy tắc Hắc Ám. Một khi nuôi sống mảnh vỡ Ám Mộc, giá trị kia còn lớn hơn Hồng Mông Sinh Tức của hắn một chút. Nhưng mà muốn nuôi sống Ám Mộc cũng không phải chuyện đơn giản, đầu tiên là phải có thế giới có quy tắc hoàn chỉnh độc lập. Điều kiện này lúc trước hắn không thể làm được. Nhưng sau khi hắn hoàn thiện đại đạo Trường Sinh, quy tắc thiên địa của Trường Sinh giới cũng đã hoàn thiện, đã có cơ sở để nuôi sống Ám Mộc. Thứ thiếu chính là Tức Nhưỡng.
Chỉ cần có Tức Nhưỡng, hắn nhất định có thể nuôi được một gốc Ám Mộc.
Lam Tiểu Bố cẩn thận cất giữ mảnh vỡ Ám Mộc lại, chờ hắn tìm được Tức Nhưỡng rồi, nuôi sống Ám Mộc, vậy thì có thể cảm ngộ quy tắc Hắc Ám hoàn chỉnh. Lam Tiểu Bố cũng biết, loại vật như Tức Nhưỡng này, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, chỉ có thể nói là dựa vào vận may thôi. Nếu như quả thật có thể tìm được Tức NHưỡng, có lẽ Mạc Thư Lôi sẽ không tùy tiện đưa mảnh vỡ Ám Mộc cho Lam Tiểu Bố hắn.
Cất mảnh vỡ Ám Mộc đi, Lam Tiểu Bố mới cầm Thời Gian Đạo Quyển lên.
KHi mở Thời Gian Đạo Quyển ra, quy tắc Thời Gian lưu động, chỉ trong nháy mắt đã quấn Lam Tiểu Bố vào trong, cho dù giờ phút này Lam Tiểu Bố vẫn còn đang ở trong động phủ, nhưng thân thể hắn đã bị bao phủ trong đạo tắc Thời Gian mênh mông.
Vô cùng vô tận mảnh vỡ pháp tắc thời gian vờn quanh người Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố không ngừng cảm ngộ những mảnh vỡ Pháp Tắc Thời Gian này, đồng thời cũng không ngừng bóc tách những mảnh vỡ Pháp Tắc Thời Gian, sau đó tạo dựng ra mảnh vỡ Pháp Tắc Thời Gian thuộc về mình.
Từng đạo mảnh vỡ Pháp Tắc Thời Gian từ rõ ràng đến mơ hồ, lại từ mơ hồ trở nên rõ ràng rồi lại trở nên mơ hồ…
Giờ phút này, tất cả những người đang bế quan tu luyện xung quanh động phủ của Lam Tiểu Bố, đều có thể cảm ngộ được một loại đạo tắc đại đạo Thời Gian vô cùng rõ ràng.
TRị Di đang chuẩn bị tiến vào Thái Khư Phần sau khi cảm nhận được loại Pháp tắc đại đạo Thời Gian rõ ràng này, kích động đến mức cả người đều run rẩy, giờ phút này, nàng cũng không nghĩ đến chuyện lập tức tiến vào Thái Khư Phần nữa, mà là chiếm một tòa động phủ bên cạnh động phủ của Lam Tiểu Bố, vừa vận chuyển chu thiên đại đạo của mình, vừa cảm ngộ đại đạo Thời Gian.
Vì cảm ngộ đại đạo Thời Gian, TRị Di trước đó đã tìm đến rất nhiều Thời Gian Tinh Thạch, chỉ là đại đạo Thời Gian mà nàng cảm ngộ được từ trong Thời Gian Tinh Thạch rất mơ hồ, cảm nhận được quy tắc Thời Gian cũng không rõ ràng, hoàn toàn không thể nào tạo dựng ra được đại đạo Thời Gian thuộc về mình. Giờ phút này ở xung quanh động phủ của Lam Tiểu Bố, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng một loại đạo tắc Thời Gian vô cùng mênh mông. Cái này khác với đại đạo Thời Gian bình thường. Tựa như là một loại quy tắc Thời Gian hoàn toàn mới.
Cho dù là cái quy tắc Thời Gian gì, TRị Di đều cảm thấy đủ, chỉ cần nàng có thể cảm ngộ được quy tắc Thời Gian trong này, vậy nàng quay về Ly Trụ Cung, Thời Gian Thụ chính là của nàng. Chỉ cần lấy được Thời Gian Thụ, nàng sẽ là người đầu tiên có hy vọng chứng đạo vĩnh sinh.
Thời gian dần dần trôi qua, toàn bộ quảng trường Thái Khư Phần dều vô cùng an tĩnh.
Hoặc là do Lam Tiểu Bố ở chỗ này bế quan,tu luyện, tất cả tu sĩ ra vào Thái Khư Phần đều vô cùng quy củ. Quảng trường Thái Khư Phần cũng thay đổi thành phường thị lâm thời, trước đó bởi vì Thái Khư điện không cho phép bầy bán quầy hàng ở chỗ này, bây giờ Thái Khư điện đã bị Lam Tiểu Bố diệt trừ, rất nhiều tu sĩ đều ở quảng trường Thái Khư Phần giao dịch một vài vật phẩm, dần dà, nơi này hình thành một phường thị lâm thời càng lúc càng náo nhiệt. Cộng thêm nơi này không có Khốn Sát Thần Trận giam cầm, rất nhiều tu sĩ thích tự do cũng đến đây.
Lam Tiểu Bố đang bế quan lại mở mắt ra, hắn ngạc nhiên vung tay lên, không gian tựa như ngưng đọng lại, không, là thời gian đang dừng lại tại thời khắc này. Giờ phút này, Lam Tiểu Bố cũng cảm nhận được bản thân mình có thể nắm chặt dòng chảy thời gian trong vùng không gian này, tùy tiện có thể khiến thời gian nơi này ngừng lại. Mặc dù hắn còn chưa thể khiến cho thời gian quay ngược lại, nhưng theo Lam Tiểu Bố, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Bên trên Trường Sinh Đạo Thụ lại xuất hiện thêm một vòng đạo văn nữa, đây là đạo tắc thứ bảy trên Trường Sinh Đạo Thụ của Lam Tiểu Bố, đạo tắc Thời Gian. Chỉ là đạo tắc Thời Gian của hắn so với đạo tắc Thời Gian từ đạo quyển khai thiên có chút yếu, đạo tắc Thời Gian của hắn hoàn toàn là do hắn tạo dựng dựa trên đại đạo Trường Sinh của hắn.
Thu hồi đạo vận, Lam Tiểu Bố dự định vào trong Thái Khư Phần tiếp tục tìm kiếm Thái Xuyên.
Thần niệm tràn ra, Lam Tiểu Bố nhìn thấy Mạc Tiểu Tịch và Khổng Phục Sinh đều đang bế quan, nhưng mà Hồ Thanh Gia lại dừng bế quan, tu vi dã vững chắc tại tam chuyển Thánh Nhân, không chỉ như vậy, nàng hình như còn cảm ngộ được một phần đạo vận Thời Gian. Lam Tiểu Bố hiểu rõ, đây cũng là vì bị hắn ảnh hưởng đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận