Khí Vũ Trụ

Chương 1873 - Thời Gian Thánh Nhân.

“Quản Tề kính chào Đạo Quân.” Nhìn thấy Lam Tiểu Bố xuất hiện, tu sĩ thủ hộ trận môn đại trận giới vực vô cùng vui mừng, nhanh chóng khom người thi lễ, thấm chí khóe miệng còn lưu lại vết máu.
Lam Tiểu Bố gật đầu nói, “Cói chuyện gì xảy ra?”
Quản Tề vội vàng nói, “Người này không phải tu sĩ của Đại Hoang Thần Giới ta, hắn lại muốn mạnh mẽ tiến vào Đại Hoang Thần Giới ta. Ta không cho phép hắn vào trong, hắn lập tức ra tay.”
ÁNh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía tu sĩ áo xám này, hơi thở trên người tu sĩ áo xám bất ổn, rõ ràng là đã bị thương không nhẹ. Tu vi thì vẫn ổn, đã là tam chuyển Thán Nhân.
Rất rõ ràng, gia hỏa này cũng không có ý định giết chết Quản Tề. Nếu không thì cho dù có bị thương thì cũng có thể dễ dàng xử lý được Quản Tề. Nhưng mà cho dù đối phương có ý định giết Quản Tề hay không, dám ra tay với tu sĩ thủ hộ của Đại Hoang Thần Giới, Lam Tiểu Bố cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta.
“Ngươi không phải đối thủ của ta, tránh ra đi, đừng để ta tiếp tục ra tay, nếu lại ra tay nữa, ta sợ rằng ta sẽ giết ngươi.” Tu sĩ áo xám nhìn thấy Lam Tiểu Bố nhìn mình chằm chằm, giọng điệu bình tĩnh nói. TRong lòng hắn ta thì lại vô cùng kinh ngạc, tu vi của Lam Tiểu Bố mặc dù không hiện, nhưng tuổi tác tuyệt đối không quá lớn, lại là Đạo Quân một giới.
Lam Tiểu Bố cười ha ha, trực tiếp đập một bàn tay xuống.
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố ngang nhiên đập một bàn tay về phía mặt mình, tu sĩ áo xám lập tức tức quá hóa cười. Năm đó Thính Mục hắn cũng là một trị thần, bây giờ dựa vào quy tắc thiên địa hoàn thiện mà chứng đạo tam chuyển Thánh Nhân, bàn về thực lực hắn ta mạnh hơn năm đó gấp trăm lần. Cho dù bị thương, một con kiến hôi nho nhỏ cũng không thể khoa chân múa tay trước mặt hắn ta.
TRong lòng hắn ta, Lam Tiểu Bố chính là một con kiến hôi. Đừng nói là Lam Tiểu Bố, cho dù là một phương Thần giới này, chỉ sợ không một ai có thể thành đối thủ của hắn ta. Thực lực của hắn ta bây giờ, so với La Hư Thánh Nhân lúc trước, chỉ mạnh hơn chứ không yếu. La Hư Thánh Nhân đó, đó chính là nhân vật mà hắn ta đã từng kính ngưỡng.
Bởi vì thực lực mạnh, tính tình cũng lớn lối, cho nên giờ phút này lửa giận đã cọ cọ mà bùng lên.
Thính Mục muốn dạy dỗ Lam Tiểu Bố một chút, cho dù không giết tên trước mắt này, cũng phải để gia hỏa này biết thế nào là cường giả Viễn Cổ.
Thế nhưng một khắc sau, sắc mặt của hắn ta đã lập tức thay đổi, không gian xung quanh không hiểu sao đông đặc lại, mà hắn ta ở trong không gian này lại không thể nào động đậy được.
Loại đạo tắc trói buộc đại đạo kinh khủng này, đừng bảo là bây giờ hắn ta bị thương không nhẹ, cho dù hắn ta không bị thương, sợ rằng cũng không thể tránh thoát được. Nơi này sao lại có loại cường giả như thế nào? Loại cường giả như thế này cho dù ở Thái Khư Phần cũng sẽ không kém gì.
“Đùng!” Một tiếng vang thanh thúy truyền đến, nửa bên mặt của Thính Mục đã bị thủ ấn nguyên khí của Lam Tiểu Bố đập thành hư vô, cả người bay ra ngoài.
Đảo lộn trong hư không hơn mười dặm, Thính Mục mới giữ vững được thân thể, sau đó nhanh chóng nuốt một viên đan dược. Lúc này hắn ta không dám chạy trốn, mà khom người thi lễ trước mặt Lam Tiểu Bố một lần nữa, “Vãn bối Thính Mục vừa rồi đã làm càn, Đạo Quân xin hãy trách phạt, vãn bối nhận phạt.”
Là một trị thần, cũng xem như là một kẻ già đời, các loại phương thức sinh tồn cường đại hơn tu sĩ tầm thường rất nhiều. Hắn ta lại càng cảm thấy may mắn, chính mình vừa rồi đã không động sát thủ, nếu không thì hắn ta hoài nghi vị Đạo QUân trước mắt này sẽ giết chết hắn ta, chứ không phải chỉ đập một bàn tay như vậy.
Lam Tiểu Bố cũng kinh ngạc, tên gia hỏa này xem ra rất biết xét thời thế. Vừa rồi nếu như gia hỏa này dám mượn lực đánh bay từ một bàn tay này của hắn mà chạy trốn, vậy thì hắn không cần đuổi theo, chỉ cần mấy đạo nhận mang quy tắc, là có thể hủy đi thân thể của gia hỏa này. Nhưng mà xem xét ở chuyện tên gia hỏa này không có nổi lên sát tâm, để lại cho hắn ta một Nguyên Thần. Không ngờ gia hỏa này sau khi có được cơ hội, chẳng những không chạy trốn, mà lại quay lại đây nhận tội.
Nếu như gia hỏa này trốn không thoát thì cũng thôi đi, Lam Tiểu Bố đoán gia hỏa này chắc chắc có cơ hội chạy thoát, ít nhất thì trong lòng gia hỏa này chắc chắn cho rằng mình có thể trốn thoát được. Bởi vì trên người hắn ta có dấu vết bỏ chạy trong hư không, ẩn chứa một loại quy tắc Không Gian, nói rõ gia hỏa này có một môn Không Gian ĐỘn Thuật đỉnh cấp.
“Vì sao ngươi không chạy trốn?” Lam Tiểu Bố từ tốn nói.
Thính Mục kính cẩn đáp, “Vãn bối lúc trước cũng từng là một trị thần của Đạo ĐÌnh, cũng xem như có thần vị, biết luật pháp của một Đạo Đình là không thể chà đạp. Chỉ là sau khi Diệt Thế Lượng Kiếp xảy ra, vãn bối không còn Thánh Đình hoặc là Đạo ĐÌnh chính quy nữa, cho nên mới có hành động làm càn. Sau khi chứng kiến thần uy của Đạo Quân, trong lòng vãn bối thẩm thỏm lo âu, không dám trốn nữa.”
Hóa ra là người có thể chế, trong lòng Lam Tiểu Bố không để tâm, thuận miệng hỏi, “Sao ngươi lại đến nơi này?”
Thính Mục vội vàng nói, “Khi Diệt Thế Lượng Kiếp xảy ra, Thời Gian Thánh Nhân bị vẫn lạc trong Thái Khư Phần…”
“Thời Gian Thánh Nhân?” Lam Tiểu Bố giật mình, trên người Thời Gian Thánh Nhân nhất định có Thời Gian Đạo Quyển, nếu như hắn có thể lấy được Thời Gian Đạo Quyển, vậy thì chứng đạo lục chuyển Thánh Nhân chẳng phải là chuyện nước chảy thành sông sao? Nếu như thủy tinh cầu trên người Vẫn Mệnh Thánh Nhân là thật, vậy thì hắn sau khi kiếm được Thời Gian Đạo Quyển, có thể dựa vào vận may đi tìm kiếm Vận Mệnh Đạo Quyển, lỡ như hắn tìm được Vận Mệnh Đạo Quyển, vậy hắn có thể chứng đạo thất chuyển Thánh Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận