Khí Vũ Trụ

Chương 1205 - Không có hứng thú. (2)

Lãnh Y Thường nuốt vào mấy viên đan dược, nhưng không thay đổi quần áo, cứ trần trụi như vậy đứng trước trước mặt Lam Tiểu Bố.
Gió nhẹ thổi qua, xốc vải rách trên ngực nàng lên, lộ ra da thịt trắng như tuyết. Sự to lớn kia khiến Lam Tiểu Bố cảm thấy tiền vốn của nữ nhân này đúng là hùng hậu. Còn bắp đùi của nàng, sắp đã hoàn toàn lộ ra bên ngoài, thậm chí không có chút che giấu nào. Nhưng mà bởi vì vừa rồi kích mang quá nhiều, khắp trên đùi đều là vết thương sâu, vết máu và da thịt tuyết trắng đan vào một chỗ, lại có thêm một loại mỹ cảm khác.
Lãnh Y Thường giống như không hề biết những thứ này, nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố một hồi lâu mới lên tiếng, “Ngươi là Thần Quân?”
Lam Tiểu Bố cười ha ha, “Ta có phải là Thần Quân hay không có liên quan gì đến ngươi, ngươi phải cảm thấy may mắn vì hôm nay ta không giết ngươi. Cút đi, nếu không thì ta sẽ không nương tay nữa.”
Giờ phút này Lam Tiểu Bố khẳng định Lãnh Y Thường và Ôn Khả Xu có quan hệ với nhau, dáng vẻ của hai người này thật sự quá giống nhau, nhưng mà Ôn Khả Xu vẫn đáng yêu hơn một chút. Nể mặt Ôn Khả Xu, hôm nay hắn tha cho nữ nhân này một mạng.
“Ta tình nguyện làm nữ nhân của ngươi.” Lãnh Y Thường đột nhiên nói ra, nói xong vẫn ưỡn bộ ngực của mình lên, khiến nó vốn không lộ ra bây giờ đã hoàn toàn bại lộ ra ngoài.
Lam Tiểu Bố kinh ngạc nhìn Lãnh Y Thường, “Đầu có của ngươi có vấn đề à? Ta đã nói ta không có hứng thú với xe buýt.”
“Sau khi ta luân hồi, vẫn chưa từng ở cùng một chỗ với nam nhân nào cả.” Lãnh Y Thường nói.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Có khác gì nhau sao? Ta không có hứng thú mà thôi. Ta cũng muốn hỏi ngươi một chuyện, có phải ngươi đã bị nhốt ở nơi nào đó hay không?”
“Ta bị lạc trong Mặc Hà hư không, trước đây không lâu ta cảm nhận được Mặc Kim hình như có thể chỉ dẫn phương hướng, ta đi theo một viên Mặc Kim, lúc này mới ra ngoài được.” Lãnh Y Thường nói.
Lam Tiểu Bố hiểu ra, đạo quang kia đã kéo Mặc Kim đến, Lãnh Y Thường đi theo Mặc Kim, cuối cùng cũng thoát ra khỏi Mặc Hà hư không. Hóa ra nữ nhân này thật sự bị lạc đường trong Mặc Hà hư không, mà lần lạc đường này mất hơn một trăm năm.
“Được rồi, ngươi có thể cút. Nhớ kỹ nhanh một chút, đợi đến khi ta thay đổi chủ ý rồi, ta sẽ giết chết ngươi.” Lam Tiểu Bố vung tay lên, thật giống như đang ném rác rưởi.
Lãnh Y Thường mím môi, cuối cũng vẫn quay người lại, nhanh chóng đi xa. Trước khi đi, thậm chí còn không mặc lại quần áo.

Chờ Lãnh Y Thường đi rồi, Lam Tiểu Bố lại đổi một hướng khác, sau đó dừng lại ở một nơi vắng vẻ.
Đầu tiên hắn bố trí Ẩn Nặc Thần Trận, sau đó dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra mô hình kết cấu của đạo quang, vì chuyện tạo dựng mô hình kết cấu của đạo quang, thậm chí hắn còn tạm dừng việc tạo mô hình của Tiểu Thiết Cát Thuật và Tiểu Vẫn Mệnh Thuật..
Nhưng cho dù như thế thì chuyện này cũng khó xa vời vợi, tốc độ tạo dựng của Vũ Trụ Duy Mô cực kỳ chậm chạp. Có lẽ chờ đến khi hắn tạo dựng xong mô hình của đạo quang này, vận may của Bất Thanh Thần giới đã sớm bị hút hết, sau đó tiêu tán trong hư không.
Lam Tiểu Bố cũng không biết mình đã bao lâu rồi chưa dùng trận bàn Thời Gian. Lúc này hắn không thể không lấy trận bàn Thời Gian ra.
Đối với Lam Tiểu Bố mà nói, trận bàn Thời Gian thật sự không khác gì gân gà. Thứ này không thể dùng để tu luyện, khi trình độ trận đạo của hắn tăng lên, thứ này ngay cả dùng để nghiên cứu trận đạo, khí đạo hay đan đạo đều không được. Tác dụng duy nhất chính là tăng thêm thời gian.
Lam Tiểu Bố biết có một loại vật liệu cao cấp có ích với trận bàn Thời Gian, đó chính là tàn phiến Luân Hồi Thụ. Lúc trước Hồng Quân Thánh Nhân dùng tàn phiến Luân Hồi Thụ để luyện chế ra trận bàn Thời Gian, là muốn tiết kiệm thời gian ngộ đạo, nhưng mà sau khi luyện chế xong, lại phát hiện thứ này chỉ có thể gia tăng thời gian, mà không thể nào ngộ đạo, lúc này mới đưa đồ cho Nguyên Thủy. Nguyên Thủy lại ném trận bàn Thời Gian cho Hoàng Long chân nhân, sau đó trận bàn Thời Gian mới rơi vào tay Tả Văn Hi, đệ tử của Hoàng Long chân nhân.
Lúc trước Lam Tiểu Bố cũng dựa vào trận bàn Thời Gian để cảm ngộ trận đạo, chính nhờ có trận bàn Thời Gian, tốc độ trận đạo của hắn ở Tiên giới mới có thể tăng nhanh như vậy. Nhưng mà khi tu vi của hắn tăng lên, trận đạo tăng cao, trận bàn Thời Gian cũng mất đi tác dụng.
Bây giờ Vũ Trụ Duy Mô cần tạo dạng mô hình của đạo quang, có lẽ trận bàn Thời Gian là phù hợp.
Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng bất cứ mô hình kết cấu nào, đều không cần quy tắc thiên địa bên ngoài, Vũ Trụ Duy Mô đều dựa vào quy tắc không gian của bản thân mà vận chuyển. Cho nên có ở bên trong trận bàn Thời Gian tạo dựng mô hình kết cấu hay không, cũng không bị ảnh hưởng.
TRong Ẩn Nặc Thần Trận, Lam Tiểu Bố lấy trận bàn Thời Gian ra, đồng thời đặt Vũ Trụ Duy Mô bên trong trận bàn Thời Gian.
Nếu như là lúc trước, hắn thật sự sẽ không dám làm như vậy. Lỡ như lực lương trên Vũ Trụ Duy Mô bị lộ ra ngoài, vậy Lam Tiểu Bố hắn sợ rằng không còn đường nào để đi. Nhưng mà bây giờ Lam Tiểu Bố không sợ chút nào nữa, Thần giới chỉ có mấy Thần Vương, bây giờ ai cũng đứng về phía hắn, hắn còn gì mà phải e ngại? Cho dù có Thần Vương cảm ứng được Vũ Trụ Duy Mô mà đến đây, cũng không có chuyện gì. Bởi vì Thần Vương này hắn biết hết.
Vũ Trụ Duy Mô dùng hai đầu thần linh mạch thượng phẩm tạo dựng ra mô hình kết cấu của đạo quang, còn về trận bàn Thời Gian, hắn dùng một đầu tiên linh mạch cực phẩm.
Mặc dù trên người còn có thần linh mạch trung phẩm, nhưng Lam Tiểu Bố không dám dùng. Trận bàn Thời Gian là đồ Tiên giới, cho dù do Thánh Nhân luyện chế, sợ cũng sẽ bị giới hạn trong quy tắc thiên địa vũ trụ Đại Hoang. Lỡ như dùng thần linh mạch trung phẩm khiến trận bàn Thời Gian sụp đổ, vậy thì được không bù nổi mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận