Khí Vũ Trụ

Chương 232: Bãi miễn vị trí tông chủ. (1)

Lam Tiểu Bố còn đang suy nghĩ phải đối phó với Quế Vân Thủ như thế nào, Quế Vân Thủ cũng đã không còn ở lại phường thị Côn Khư nữa. Theo Lam Tiểu Bố, loại người như Quế Vân Thủ không có bạn bè, muốn trông coi phường thị Côn Khư nhất định phải đích thân làm.
Nhưng Lam Tiểu Bố quên một chuyện, tuy Quế Vân Thủ không có bạn bè, nhưng danh tiếng của Thuần Vu Lương Ung lại rất nổi tiếng, có quá nhiều tu sĩ muốn nịnh nọt Thuần Vu Lương Ung.
Cho đến giờ phút này phường thị Côn Khư vẫn có hai người trông coi, hai người này đều có cảnh giới Hóa Đan, là do Thuần Vu Lương Ung mời tới, mục đích chỉ có một, chờ Lam Tiểu Bố ra ngoài, coi chừng Lam Tiểu Bố.
Quế Vân Thủ thì dự định đến phường thị Mưu Bắc và Thiên Vân Tiên Môn, mục đích của hắn rất đơn giản, chính là tiêu diệt hai nơi này.
Hung danh của Quế Vân Thủ hắn vẫn còn đó, ai dám mạo phạm Quế Vân Thủ hắn? Người hay gia tộc dám mạo phạm Quế Vân Thủ hắn đều đã sớm biết mất trong dòng chảy lịch sử rồi.
Lam Tiểu Bố chỉ là một tông chủ nho nhỏ của tông môn cấp hai, lại dám mượn danh tiếng của Tây Côn Lôn phái đến dọa Quế Vân Thủ hắn, hết lần này đến lần khác hắn còn bị dọa sợ, đúng là đang đi tìm đường chết mà.
Vì điều tra quan hệ của Lam Tiểu Bố và Liễu Ly, hắn đã lãng phí gần một tháng trời.
Cũng bởi vì một tháng điều tra này, hắn mới biết Lam Tiểu Bố từng đi làm phường chủ ở phường thị Mưu Bắc, đồng thời biết thật ra Liễu Ly và Lam Tiểu Bố không có chút quan hệ gì. Sở dĩ Lam Tiểu Bố phải truyền âm nói cho hắn biết Liễu Ly là vị hôn thê của hắn, hoàn toàn là vì lừa gạt hắn, không dám nói trước mặt Liễu Ly mà thôi.
Cũng bởi vì câu nói này của Lam Tiểu Bố, đã để hắn bỏ lỡ cơ hội đạt được “Thập Chân Đạo Đan Lục” ở quảng trường Côn Khư. Cục tức này nếu như Quế Vân Thủ hắn có thể nuốt trôi, vậy thì Quế Vân Thủ hắn còn xưng bá ở Tần Tây trạch làm gì nữa?
Nghe nói bởi vì có phường chủ là Lam Tiểu Bố mà phường thị Mưu Bắc vô cùng hưng thịnh, sau khi Quế Vân Thủ sai người canh giữ quảng trường Côn Khư xong, lập tức đến phường thị Mưu Bắc.
Khiến Quế Vân Thủ thất vọng là, mặc dù ở phường thị Mưu Bắc có một ít người, nhưng còn xa mới so được với từ náo nhiệt và hưng thịnh, thậm chí còn kém hơn tình hình nhiều năm trước. Sau khi hỏi rõ, người nơi này tựa như sớm biết hắn sẽ đến đây, cho nên phần lớn người đã rời khỏi phường thị Mưu Bắc.
Cho dù có như vậy, Quế Vân Thủ vẫn không buông tha một cành cây ngọn cỏ ở phường thị Mưu Bắc. Tất cả tu sĩ ở phường thị Mưu Bắc, chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt của hắn đều bị giết sạch. Tất cả đồ vật ở phường thị Mưu Bắc đều hóa thành bột mịn.

Thiên Vân Tiên Môn.
Có thể nói từ khi Lam Tiểu Bố trở thành tông chủ của Thiên Vân Tiên Môn, Thiên Vân Tiên Môn lập tức hưng vượng lên. Chẳng những tăng lên gần hai mươi đệ tử Uẩn Đan, ngay cả lão tông chủ Phiến Thường Tu cũng đã bước vào Luyện Thần cảnh.
Gần đây nhận được tin tức, trong quá trình thi tuyển ở Côn Khư, Lam Tiểu Bố đã lấy được hạng bảy, sau đó lấy được mười danh ngạch tiến vào Côn Khư. Chuyện này khiến danh tiếng của Thiên Vân Tiên Môn tăng vọt, sau khi lão tông chủ Phiến Thường Tu xuất quan, nụ cười trên mặt vẫn chưa từng dứt. Hắn có thể cảm nhận được, Phiến Thiên Nguyệt có thể mời Lam Tiểu Bố về làm tông chủ, đó là hành động sáng suốt nhất.
Chỉ cần Lam Tiểu Bố trở về, trên cơ bản Thiên Vân Tiên Môn có thể thăng cấp vào trong hàng ngũ tông môn cấp bốn.
Tại Nguyên Châu, chỉ cần có tu sĩ Luyện Thần cảnh, có thể đứng vào hàng ngũ tông môn cấp bốn.
Nhưng hôm nay, đại trận bảo vệ tông môn của Thiên Vân Tiên Môn đang không ngừng phát triển lại bị người ta đánh vào. Phiến Thường Tu là người đầu tiên chạy đến tăng cường hộ trận phòng ngự của tông môn, đồng thời dẫn theo Trình Nhất Tế, Tư Đồ Đồng và Ôn Tín Nhiên đến hộ trận tông môn.
“Các hạ là ai? Vì sao vô duyên vô cớ công kích hộ trận của Thiên Vân Tiên Môn ta?” Phiến Thường Tu nhìn thấy người đến hình như có chút quen mặt, trước khi hắn bị thương cực kỳ ít ra ngoài, sau khi bị thương thì quanh năm chỉ ở trong tông môn, không biết Quế Vân Thủ.
Sắc mặt của Tư Đồ Đồng lại đại biến, lập tức run giọng nói, “Thái Thương trưởng lão, đây là Quế Vân Thủ của Tần Tây Trạch.”
Phiến Thường Tu vừa nghe được ba chữ Quế Vân Thủ, sắc mặt cũng lập tức trở nên khó coi. Hắn không ra khỏi tông môn, thế nhưng hung danh hiển hách của Quế Vân Thủ, hắn cũng đã từng nghe qua.
Người này cho đến bây giờ không hè có bạn vè, người có quen biết hắn hay không, chỉ cần tiếp xúc với hắn, trên cơ bản đều thành người chết. Mà người đắc tội với hắn thì càng không có đường sống. Chuyện còn sống hay không cũng không nói đến người đó phạm phải sai lầm đáng chết, mà là người đắc tội với hắn chẳng những chắc chắc phải chết, mà gia tộc hoặc tông môn của người kia nhất định cũng sẽ bị diệt vong.
Lam Tiểu Bố lấy được mười danh ngạch Côn Khư, chuyện này truyền ra ngoài khiến mọi người bàn tán rất nhiều. Cho nên chuyện Lam Tiểu Bố đắc tội Quế Vân Thủ ở Côn Khư không có mấy người biết, Thiên Vân Tiên Môn đương nhiên cũng không biết.
Quế Vân Thủ hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Phiến Thường Tu, trực tiếp lấy ra một cái đan lô, trên đỉnh đầu đan lô không ngừng chuyển động, Quế Vân Thủ thâm trầm nói, “Nghe nói Lam Tiểu Bố chính là tông chủ của Thiên Vân Tiên Môn các ngươi, thật là đáng tiếc mà, chỉ bởi vì một mình Lam Tiểu Bố, mà Thiên Vân Tiên Môn bị tiêu diệt.”
Đầu óc Phiến Thường Tu ong lên một tiếng, chuyện hắn lo lắng nhất sắp xảy ra rồi.
Trong mắt Lam Tiểu Bố không chứa được một hạt cát, ngay cả Liễu Ly của tông môn cấp năm cũng dám đánh, chỉ vì bảo vệ tu sĩ của môn phái nhỏ Thiên Vân Tiên Môn mà hắn chưa từng biết đến này. Nguyên nhân thật ra cũng rất đơn giản, hắn là phường chủ của phường thị Mưu Bắc, Bất Lao Song Sát muốn ăn cướp trắng trợn ở Phường thị Mưu Bắc, đó chính là không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận