Khí Vũ Trụ

Chương 1657 - Bị nhốt.

KHiến Lam Tiểu Bố thở phào chính là, cho dù hỏa diễm Tiểu Thái hay là Trường Sinh Kích, lôi kiếp đều chỉ là một đợt chín đạo. Vượt qua một đợt lôi kiếp này rồi, lôi kiếp tiêu tán.
Thái Sơ Hằng Hỏa Tiểu Thái hình như mạnh mẽ hơn một chút, tay Lam Tiểu Bố vung lên, Thái Sơ Hằng Hỏa bị Lam Tiểu Bố cuốn đi, sau đó cầm lấy Trường Sinh Kích.
Trường Sinh Kích là Thần khí trung phẩm, nhưng khí thế cường đại ẩn chứa trong nó, Lam Tiểu Bố có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng. Lúc này, Lam Tiểu Bố mới biết được, Trường Sinh Kích thật sự có thể tấn cấp.
Pháp bảo luyện chế từ Hỗn Độn Thiết Mẫu có thể tấn cấp, Lam Tiểu Bố đã sớm biết. Cho nên lần đầu tiên khi hắn luyện chế Hỗn Độn Thiết Mẫu thành pháp bảo, không cảm nhận được vấn đề tấn cấp, Lam Tiểu Bố mới có suy đoán có thể là do hắn chưa hoàn thành luyện chế.
Bây giờ Trường Sinh Kích hoàn toàn luyện chế thành công, Lam Tiểu Bố có thể cảm nhận Trường Sinh Kích đang từng phút từng giây hấp thu các loại đạo vận trong thiên địa.
Qua thời gian dài, tuyệt đối có thể trở thành pháp bảo công kích cao cấp nhất.
Tâm niệm Lam Tiểu Bố vừa động, trường kích hai trượng lập tức biến thành một thước.
TRong lòng Lam Tiểu Bố vô cùng hài lòng, đây mới thật sự là bảo vật. Lam Tiểu Bố không có thói quen của con khỉ kia, thu nhỏ Trường Sinh Kích lại đặt vào trong lỗ tai. Hắn huyễn hóa Trường Sinh Kích thành trường kích bốn thước, đeo ở sau lưng.
Cái này khiến hắn nhớ tới trước đó ở bên ngoài Niết Bàn thần thành, nhìn thấy có người đeo trường đao. Có lẽ tên kia cũng không phải vì làm màu, mà cũng giống như hắn, muốn pháp bảo của mình có thể hấp thu quy tắc thiên địa tiếp tục tấn cấp nhỉ?
Có thể đến vực sâu Di Thần rồi, tâm trạng Lam Tiểu Bố vô cùng vui vẻ ra khỏi Phòng Ngự Thần Trận, đồng thời lấy Luân Hồi Oa ra. Lần này đến Vô Căn Thần giới, mặc dù còn chưa lấy được Thần Nguyên Đan Hải, nhưng hắn đã thu hoạch được khá đầy bát rồi.
Chỉ nửa ngày sau, Lam Tiểu Bố đã đến Vô Diệp lâm.
Vô Diệp lâm trải qua bao nhiêu năm vơ vét, đã sớm không còn bao nhiêu đồ tốt, tu sĩ đến đây cũng tương đối ít. Còn có một nguyên nhân khác là vận may thiên địa của Vô Căn Thần giới nồng đậm, nơi có thể tìm được đồ tốt cũng không phải chỉ có Vô Diệp lâm. Cho nên rất nhiều người đều rời xa Vô Diệp lâm, đến nơi khác tìm kiếm cơ duyên.
Lần này chưa đến một canh giờ, Lam Tiểu Bố đã đến chỗ vết nứt lúc trước hắn đi cùng Lưu Tinh.
Vết nứt kia thông đến vực sâu Di Thần, nếu như không phải Lưu Tinh dẫn hắn đến, hắn thật sự không thể nào tìm thấy được.
Nhưng mà lần này Lam Tiểu Bố đến đây, lập tức trợn tròn mắt. Bởi vì vết nứt đã không còn, không còn vết nứt, hắn làm sao đến vực sâu Di Thần?
Thần niệm Lam Tiểu Bố mở rộng ra, rất nhanh hắn đã phải thất vọng, lúc trước vết nứt kia rất dài, bây giờ thần niệm hắn dò xét không hề phát hiện ra vết tích vết nứt nào cả.
Một nam tử gù độn qua phạm vi thần niệm của Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố lập tức bước đến trước người nam tử này.
“Tiền bối, vãn bối chỉ là một sâu kiến nho nhỏ, mới vừa từ nơi này bò qua, mạo phạm tiền bối, mong tiền bối thứ lỗi.” Nam tử gù này nhìn thấy Lam Tiểu Bố chặn đường hắn ta lại, lập tức kính cẩn nói.
Lam Tiểu Bố cạn lời nhìn tu sĩ gù này, mình chỉ muốn hỏi đường mà thôi, đâu có hung hăng như vậy?
“Ngươi tên là gì?” Lúc đầu Lam Tiểu Bố thật sự chỉ muốn hỏi đường một chút, nhưng gia hỏa này đã là cảnh giới Thần Vương, vậy mà một chút tiết tháo cũng không có nói mình chỉ là một sâu kiến nho nho. Ở Vô Căn Thần giới, Thần Vương chính là cường giả có năng lực tự vệ, từ khi nào Thần Vương trở thành sâu kiến rồi?
“Vãn bối Vi Giới, chỉ là một sâu kiến vô danh. TRước đó bởi vì cảm nhận được khí thế mênh mông của cường giả, cho nên nhanh chóng muốn né tránh, không ngờ lại va chạm đến tiền bối.” Giọng điệu của nam tử gù này vẫn vô cùng cung kính.
Chẳng những giọng điệu của hắn ta cung kính, ngay cả tư thái toàn thân cũng vô cùng kính cẩn, khiến người ta nhìn vào cảm thấy hắn ta thật sự kính cẩn, không có chút giả bộ nào.
Vi Giới? NGhe giống như một tu phật giả.
“Ngươi không va chạm với ta, ta chỉ muốn hỏi một việc thôi. Nhiều năm trước ta đến đây một chuyến, nơi này có một vết nứt hẹp dài, vì sao lần này ta tới đây, lại không thấy vết nứt này?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Nghe thấy không phải tìm mình, Vi Giới nhẹ nhàng thở phào một hơi, vội vàng nói, “Có lẽ đã lâu rồi tiền bối không đến nơi này, sau khi quy tắc thiên địa ở Vô Căn Thần giới dần dần hoàn thiện, những vết nứt này cũng dần dần được chữa trị…”
Lam Tiểu Bố giật mình hiểu ra, sau đó thì nhíu mày, nếu như vết nứt đã liền lại, vậy hắn làm sao có thể tiến vào vực sâu Di Thần, làm sao lấy được đống Thần Nguyên Đan kia.
Cái Thần NGuyên Đan Hải này thật không đơn giản, tuyệt đối có thể giúp hắn trong thời gian ngắn nhất bước vào Hợp Thần cảnh, thậm chí là Chuẩn Thánh cảnh.
“Đúng rồi, tiền bối có thể đến vực sâu Vô Diệp, chỗ đó cũng là vết nứt. Sau khi quy tắc thiên địa hoàn thiện, rất nhiều vết nứt trong Vô Diệp lâm đều tự động chữa trị, chỉ có vết nứt ở vực sâu Vô Diệp là không hề liền lại.” Vi Giới tựa như nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng bổ sung một câu.
Vực sâu Vô Diệp? Lam Tiểu Bố hỏi, “Vực sâu Vô Diệp nằm ở đâu? Vì sao vết nứt đó lại không liền lại?”
Vi Giới nhanh chóng lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Lam Tiểu Bố, “Tiền bối, ngọc giản này chính là vị trí của vực sâu Vô Diệp. Bởi vì trong vết nứt kia quanh năm đều có sương độc ăn mòn quy tắc đại đạo thẩm thấu ra, không có ai dám đến đó. Cũng bởi vì cái sương độc ăn mòn quy tắc đại đạo kia, khiến cho việc liền lại ở vị trí đó vô cùng chậm chạp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận