Khí Vũ Trụ

Chương 1726 - Thái độ Thiên Đạo cũng thay đổi. (2)

Côn Vi cố gắng khiến giọng điệu mình trở nên bình thản hơn, “Lam Đạo Quân, mặc dù ta và Đạo Quân có chút thù cũ, nhưng không phải thâm thù đại hận gì. Hơn nữa một khi ta vừa lấy được tự do, đã phát tin tức về, thả bằng hữu Triệu Công Minh của ngươi ra. Nếu không thì hộ trận của Trường Sinh Đạo Đình có đạo tắc Thiên Đạo củng cố, một nhị chuyển Thánh Nhân không thể nào đánh vỡ được.
Trừ chuyện đó ra, có ta ở đây, đối với chuyện Trường Sinh Giới dung hợp vào Đại Hoang Thần Giới chi có chỗ tốt không có chỗ xấu. Trước đó ta quả thật muốn khống chế một giới, trở thành Đạo Quân một giới. Nhưng mà sau khi Lam Đạo Quân xuất hiện, Côn Vi ta tự biết không thể nào so sánh được với Lam Đạo Quân, cho nên tình nguyện rút khỏi cuộc chiến Đạo Quân. Đại chiến giữa các đại Thánh ĐÌnh và thánh môn ở Trường Sinh giới đã khiến vận may bắt đầu tán loạn, nếu như tiếp tục như vậy, chỉ sợ Trường Sinh giới không còn tồn tại nữa.”
Cho dù Lam Tiểu Bố hiểu rất rõ, lời nói của CôN Vi phần lớn là vì cầu sinh. Nhưng mà đối phương chắc hẳn cũng không nói sai, sau khi hắn bước vào nhất chuyển Thánh Nhân, CôN Vi còn muốn tranh đoạt vị trí Đạo Quân Đại Hoang Thần Giới với hắn, đó chính là muốn chết. Nếu như so sánh, lúc này tự nhận là sợ hãi, còn có thể lấy được một vùng thánh địa, giữ vững địa vị của thánh môn Thái Hàn Thánh Sơn hắn, cũng không đến mức bị diệt mất.
Thấy Lam Tiểu Bố trầm tư, Côn Vi lấy một cái hộp ngọc ra đưa cho Lam Tiểu Bố nói, “Phương Chi Phàn muốn dựa vào cái đạo chủng Trớ Chú này ngưng luyện ra Đại Trớ Chú Thuật một lần nữa, kết quả đã bị ta đoạt xá chặt đứt. Đạo chủng ở chỗ này, CôN Vi ta thề, vĩnh viễn không ngấp nghé Đại Trớ Chú Thuật và các đại thần thông khai thiên có liên quan nữa.”
Đạo chủng Trớ Chú? Lam Tiểu Bố lập tức nhận lấy hộp ngọc, thần niệm quét vào trong. Quả nhiên là một viên đạo chủng Trớ Chú từ thuở khai thiên tích địa, đây là một bảo vật có giá trị không thể nào đánh giá được.
Thấy Côn Vi lấy thứ đồ này ra, lại phát lời thề, Lam Tiểu Bố gật đầu, “Được, hôm nay ta tha cho ngươi một lần. Sau khi ngươi quay về, lập tức tuyên bố Đạo ĐÌnh Trường Sinh giới không còn tồn tại nữa, từ đó về sau, nơi này chỉ có Đại Hoang Thần Giới.”
“Vâng.” Sau khi Côn Vi lên tiếng, thậm chí ngay cả động phủ cũng không vào, quay người nhanh chóng phóng ra khỏi đảo Thánh Nhân.
Hắn ta biết mình đã thành công, Lam Tiểu Bố biết rất nhiều thần thông khai thiên, bao gồm ĐẠi Thiết Cát Thuật, Đại Trớ Chú Thuật, thậm chí có khả năng còn có ĐẠi Hủy Diệt Thuật…
Nhưng Lam Tiểu Bố cực kỳ ít khi dùng những đại thần thông này, hơn nữa lại kiên nhẫn truy sát Phương Chi Phàn có được Đại Trớ Chú Thuật, có thể thấy được Lam Tiểu Bố đối với chuyện lợi dụng thần thông khai thiên thu lấy nghiệp lực này căm thù đến tận xương tủy, cho nên hắn ta thề bản thân mình sẽ không tu luyện những loại thần thông này. Trên thực tế hắn ta có muốn tu luyện những môn thần thông kia cũng không được, nói ra những lời này có thể lấy được sự tin tưởng của Lam Tiểu Bố, cũng chẳng có bất cứ tổn thất nào với hắn ta.
Cất đạo chủng Trớ Chú trong tay đi, Lam Tiểu Bố vô cùng hài lòng. Phương Chi Phàn hắn nhất định phải giết, nhưng bây giờ hắn lại không thể giết Côn Vi.
Một khi giết Côn Vi, bản thân hắn thì sướng rồi, nhưng muốn Trường Sinh giới dung hợp vào Đại Hoang Thần Giới thì sẽ rất khó. Hắn là Đạo Quân của Đại Hoang Thần Giới, giết Đạo Quân của Trường Sinh giới. Cho dù Thiên Đạo Trường Sinh giới có biết dung hợp vào Đại Hoang Thần Giới là chuyện tốt, nhưng chỉ sợ cũng sẽ không thuận lợi.
Nếu như Trường Sinh giới có thể trực tiếp dung hợp đến Đại Hoang Thần Giới, vậy đương nhiên là tốt nhất. Nếu không thì sẽ chết đi rất nhiều người.
Cuồng Thánh Nhân và Thụ Thánh Nhân hắn đã nhìn thấy, đơn độc đả đấu hắn cũng không sợ ai cả. Cho dù là hai tên Thánh Nhân này liên thủ, hắn cũng không cần quá lo lắng.
Vì để đề phòng lỡ như, bây giờ hắn cần phải đi tìm nữ tử áo đen kia bàn bạc một chút. Đối phương không phải là muốn Hỗn Độn Thần Linh Mạch hay sao? Hắn cũng cần Vũ Trụ Chi Tâm, mọi người đều làm theo nhu cầu.

“Đại ca, nữ nhân áo đen này quá phách lối.” Trong động phủ nằm ở trung tâm đảo của Hoàng Kim Thánh Đạo thành, Cuồng Thánh Nhân Phi Liêm mặt đỏ rần rần. Nếu như không phải đại ca ngăn cản hắn ta lại, hắn ta đã sớm xông lên dạy dỗ nữ nhân áo đen kia rồi.
Sắc mặt Thụ Thánh Nhân lại vô cùng nghiêm túc, “Phi Liêm, ngươi có biết cảnh giới của nữ nhân kia là gì không?”
Nghe thấy Thụ Thánh Nhân nói như vậy, Phi Liêm mới nhớ đến khí thế của mình lúc trước không hề ảnh hưởng gì đến người ta, thậm chí người ta còn có thể dễ dàng đối phó lại hắn ta.
“Ta đoán cũng không kém hơn đại ca.” Sau khi tỉnh táo lại, đại não Phi Liêm cũng bắt đầu khôi phục bình thường.
Thụ Thánh Nhân cười lạnh, “Không phải là không kém hơn ta, mà là ta có thể khẳng định, hai chúng ta liên thủ lại, cũng không phải là đối thủ của người ta. Trước đó ta đã nói ở đây có hai cường giả, một trong số đó chính là nữ nhân áo đen kia.”
“Chuyện này khó có khả năng chứ?” Phi Liêm nhíu mày nói.
Thụ Thánh Nhân lạnh lùng nói, “Không phải là không thể, mà là khẳng định. Ngươi và ta là từ gì đắc đạo thành, trong lòng ngươi không có chút tính toán sao? Nhưng mà ngươi là một con Phi Liêm Thần Thú, mà ta thì lại là một cây cổ thụ. Chúng ta có thể tu luyện đến trình độ này, không phải là bởi vì thiên phú của chúng ta mạnh hơn người khác, mà là bởi vì chủ nhân của chúng ta quá mạnh, tùy tiện ném xuống thứ gì cũng đều là bảo vật thiên địa mà tu sĩ Nhân tộc muốn tranh đoạt. Chúng ta cũng là dựa vào những thứ này mới được như bây giờ.”
“Thì sao?” Phi Liêm không phục nói.
Thụ Thánh Nhân hừ một tiếng, “Ngươi nói thế nào? Tại sao chúng ta phải trốn ở chỗ này? Với thực lực của ngươi và ta, có nơi nào ở Trường Sinh giới mà không thể đi?”
“CÒn không phải là vì Vũ Trụ Chi Tâm?” Phi Liêm lẩm bẩm một câu.
Thụ Thánh Nhân thở dài, “Quả thật là vì Vũ Trụ Chi Tâm, còn một chuyện nữa, thực lực của chúng ta mặc dù mạnh, nhưng bàn về tính toán, chúng ta kém những người kia rất xa. Mấy Thánh Nhân ở nơi này có ai không bò từ trong đống người chết mà ra? Ngươi cho rằng ai ai cũng đầu óc đơn giản như ngươi sao? Ngươi không thể sử dụng thái độ ở trước mặt chủ nhân lúc trước mà đi đối phó với những người bên ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận