Khí Vũ Trụ

Chương 300: Tất cả đều là những lão già họm hẹm (2)

“Ngươi nói cái gì?” Lý Mạt Tử vốn đang bừng bừng sát khí, khi nghe Lam Tiểu Bố nói vậy thì hoàn toàn kinh sợ. Tả Tô Bác là đệ tử truyền thừa của Sí Tiên Đao Môn hắn, cũng là hạt giống chấn hưng Sí Tiên Đao Môn, lại càng là đệ tử thân truyền của Lý Mạc Tử hắn, Bởi vì muốn đi vào Côn Khư, mà bất hạnh bỏ mình trong cuộc thi tuyển trong Tứ Hải Càn Khôn Đại.
Chuyện này đối với Sí Tiên Đao Môn là đả kích cực lớn, nhưng khi đó, người bị vẫn lạc trong tứ Hải Càn Khôn Địa cũng không phải chỉ có mình Tả Tô bác, Sí Tiên Đao Môn cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Tiểu súc sinh, nói chuyện bừa bãi, đi chết đi cho ra.” Trâu Tránh nghe thấy lời Lam Tiểu Bố, nói, trong lòng giật mình, trong tay lập tức xuất hiện Vạn Tượng Linh, đánh về phía Lam Tiểu Bố.
“Mắng ai là tiểu súc sinh thế?” Lam Tiểu Bố xoay Hư Không Chân Huyền Thương trong tay.
“Tiểu súc sinh mắng ngươi đấy, thì sao nào?” Trâu Tránh vừa nói được một nửa, lập tức tỉnh ngộ ra, hừ lạnh một tiếng, sát khí tăng cao.
Lam Tiểu Bố quyết định muốn xử lý tên gia hỏa Trâu Tránh này, nhưng mà trước khi hắn ra tay, trường đao của Lý Mạc Tử đã chém ra, cản trở đường đi của Trâu Tránh.
“Lý trưởng lão, ngươi có ý gì? Chỉ vì người khác tùy tiện vu hãm một câu châm ngòi ly gián mà ngươi lại muốn đối nghịch với Cửu Châu Sơn ta sao?” Sắc mặt Trâu Tránh vô cùng khó coi, cho dù Lý Mạc Tử là Nhân Tiên, hắn cũng sẽ xử lý Lý Mạc Tử trước, sau đó lại giết Lam Tiểu Bố.
Lý Mạc Tử lạnh giọng nói, “Có phải vu hãm hay không, chờ người ta nói hết lời đã, ở đây không có ai là kẻ ngu ngốc, thật giả vẫn có thể phân biệt được. Sí Tiên Đao Môn ta mặc dù bình thường, nhưng vẫn có khí khái của mình. Cho dù kẻ nào muốn bắt nạt Sí Tiên Đao Môn ta, đều quyết tử chiến đến cùng.”
Mộc Dương Chiết cau mày, ánh mắt nhìn về phía những đại biểu của mấy tông môn cấp năm còn lại. Nhưng mà hắn trông thấy những người đó chẳng những không có xu hướng ra tay, thậm chí còn thu liễm khí thế đè ép Lam Tiểu Bố. Giờ phút này, hắn chỉ có thể nói, “Trâu trưởng lão, để cho hắn nói đi, Cửu Châu Sơn ta quang minh chính đại không sợ kẻ khác nói xấu.”
Lý Mạc Tử ôm quyền với Lam Tiểu Bố nói, “Lam thành chủ, xin ngươi hãy nói rõ ràng, đệ tử Tả Tô Bác của Sí Tiên Đao Môn ta đã vẫn lạc như thế nào.”
Lam Tiểu Bố lạnh nhạt nói, “Nói thì ta sẽ không nói…”
“Ha ha…” Trâu Tránh cười ha ha, chỉ là không chờ đến khi hắn cười xong, Lam Tiểu Bố đã trực tiếp lấy ra một Ảnh Tượng Thủy Tinh Cầu, “Nhưng mọi người có thể tự nhìn.”
Ảnh Tượng Thủy Tinh Cầu còn chưa kích hoạt, nhưng một hình ảnh núi lửa mông lung đã khiến trong lòng Trâu Tránh giật thót, hắn không chút do dự đánh một phát, Ảnh Tượng Thủy Tinh Cầu lập tức biến thành bột mịn.
Không đợi Lý Mạc Tử chất vấn, Trâu Tránh đã nghiêm nghị nói, “Ngươi định dùng hình ảnh giả để châm ngòi ly gián Cửu Châu Sơn và các tông môn cấp năm khác à? Lam Tiểu Bố, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Nói xong, khí thế của Trâu Tránh lại bùng lên một lần nữa, nhưng lần này vẫn còn chưa ra tay, hắn biết Lý Mạc Tử đang ngăn ở trước mặt hắn, khiến hắn không thể nào ra tay được.
Sắc mặt Lý Mạc Tử tái xanh, trong lòng hắn đã có chút suy đoán, chuyện này chỉ sợ có liên quan đến Trâu Tránh. Những tông môn còn lại thì im lặng không nói gì, bọn họ đang nghĩ đến đệ tử của mình đã bị vẫn lạc trong Tứ Hải Càn Khôn Đại. Đặc biệt là phó tông chủ Diên Trạch Thao của Thiên Uyên Kiếm Tông, sắc mặt đã vô cùng khó coi, đệ tử của hắn Là Nhan Tâm Kiếm cũng bị vẫn lạc trong Tứ Hải Càn Khôn Đại, với thái độ này của Trâu Tránh, lời Lam Tiểu Bố vừa nói rất có thể là thật.
“Trâu trưởng lão, ta biết ngươi bị oan, trong lòng rất tức giận, nhưng để hắn nói xong đã, nhìn xem hắn có thể bịa ra được cái gì, như thế thì ngươi mới có thể lấy lại sự trong sạch.” Mộc Dương Chiết từ tốn nói.
Úc Dĩ kinh ngạc nhìn thoáng qua Mộc Dương Chiết, tình cảnh đang bất lợi cho Trâu Tránh trưởng lão thế này, mình chủ còn bảo Trâu trưởng lão chờ đợi, đây là ý gì?
Trâu Tránh có chút lúng túng, thu hồi khí thế, ôm quyền nói với đám người, “Là do ta đã quá lỗ mãng, thật sự là vì sâu kiến này vô duyên vô cớ ngậm máu phun người, ta quá mức tức giận. Lam Tiểu Bố ngươi lấy chứng cứ ra đi, tất cả mọi người ở đây đều đang nhìn đấy, ta xem ngươi có thể giở trò gì.”
Lam Tiểu Bố cười ha ha, “Thủy tinh cầu vừa rồi chính là chứng cứ của ta, ngươi đã bóp nát thủy tinh cầu kia…”
Nghe thấy như vậy, Trâu Tránh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lại không ngờ Lam Tiểu Bố lại tiếp tục nói, “Chẳng lẽ ngươi không biết một thủy tinh cầu đáng giá một viên linh thạch sao? Cái lão già họm hẹm nhà ngươi đã một bó tuổi rồi, sao lại thích bóp nát thủy tinh cầu như vậy, có còn mặt mũi nữa không? Cửu Châu Sơn ngươi toàn là mấy lão già họm hẹm xấu xa, không một ai tốt cả. Ngươi đã thích bóp nát như vậy, thế thì cho ngươi thêm mấy cái từ từ chơi, nhưng nhớ kỹ phải bồi thường linh thạch cho ta đấy.”
Khi đang nói chuyện, Lam Tiểu Bố lại lấy ra thêm bốn năm cái thủy tinh cầu, mấy thủy tinh cầu này đều lơ lửng trước mặt Trâu Tránh.
Sắc mặt Trâu Tránh khó coi nhìn lên, mặc dù những thủy tinh cầu này không phát ra âm thanh, nhưng có thể thấy mơ hồ hình ảnh núi lửa bên trong, giống với thủy tinh cầu mà hắn đã hủy trước đó, rõ ràng Lam Tiểu Bố đã phục chế ra một đống.
Lý Mạc Tử lập tức cầm lấy một viên thủy tinh cầu, đồng thời kích phát hình ảnh trong đó.
Hình ảnh trong hư không, có một đệ tử tông môn cấp năm bị hỏa diễm bao trùm, sau đó xung quanh thân thể hắn bỗng nhiên xuất hiện một thứ giống như sóng nước, gợn sóng này tạo thành vòng bảo vệ trực tiếp bảo vệ tên đệ tử này, sau đó truyền tống hắn đến nơi an toàn.
Lý Mạc Tử nắm chặt tay thành nắm đấm, hắn biết đây chính là đệ tử Tả Tô Bác của mình.
Tả Tô Bác được đưa đến nơi an toàn, còn chưa kịp có hành động tiếp theo, lại bị một đám hỏa diễm bao lấy, hỏa diễm này mạnh hơn ngọn lửa trước mười mấy lần. Trong loại hỏa diễm đáng sợ này, đừng nói là đệ tử Kim Đan, ngay cả tu sĩ Hư Thần cũng nhất định sẽ chết.
“Tên thất phu Trâu Tránh kia, Sí Tiên Đao Môn ta và ngươi thề không đội trời chung.” Trường đao của Lý Mạc Tử cuốn lên đao mang, bổ về phía Trâu Tránh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận