Khí Vũ Trụ

Chương 2150 - Khốn cảnh. (2)

Oanh! Bất Diệt Chùy lại một lần nữa từ hư không đánh xuống tất cả đạo tắc trong Vĩnh Sinh chi thành đều bị phá nát nghiêm trọng, khiến tất cả người sống sót trong Vĩnh Sinh chi thành sợ hãi chính là, vòng bảo hộ do Vũ Trụ Duy Mô hình hành lại thu nhỏ thêm một lần nữa.
“Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chúng ta chỉ có thể kiên trì được ba ngày. Sau ba ngày, nếu như chúng ta còn không tìm ra cách, sẽ phải vĩnh viễn ở lại nơi này.” Mạc Vô Kỵ nói ra, trong lòng hắn cũng đang bùng lên sát cơ. Bọn gia hỏa này quả nhiên cứ động một chút là lại niết hóa một cái vị diện, khiến vô số sinh mệnh gánh chịu lượng kiếp.
Bây giờ toàn bộ Vĩnh Sinh chi thành có hơn trăm vạn người, nhưng bọn người này chỉ vì giết hắn và Lam Tiểu Bố, mà chuẩn bị đồ thành.
“Vô Kỵ, có thể dùng Vũ Trụ Ma đánh trả được không?” Lam Tiểu Bố khống chế Vũ Trụ Duy Mô, sắc mặt có chút tái nhợt.
Mạc Vô Kỵ lắc đầu, “Không có khả năng, bởi vì chúng ta không thể nào phá vỡ phong tỏa của bốn Tạo Hóa Thánh Nhân… Nhưng mà muốn giết hai người chúng ta, không có răng lợi tốt thì cũng không được đâu. Ngươi tiếp tục cầm cự một khoảng thời gian, ta nghiên cứu Quang âm Luân một chút. Tạm thời không cần lo lắng đến tiếng chuông thứ ba, bởi vì ta hoài nghi cái Hạo Hãn Đại Chung này do Vĩnh Sinh Thánh Nhân khống chế. VỚi thực lực của Vĩnh Sinh Thánh Nhân, trong thời gian ngắn đánh ra hai tiếng chuông như vậy đã hao tổn rất nhiều tinh lực rồi. Muốn đánh ra tiếng chuông thứ ba, đồng thời dùng tiếng chuông thứ ba trấn áp chúng ta, không qua nửa ngày hắn không thể làm được.”
Trong lòng Mạc Vô Kỵ đang có một ý nghĩ, đó chính là dựa vào Quang âm Luân, xử lý một Tạo Hóa Thánh Nhân trước. Chỉ là làm thế nào để xử lý được một người, cái này hắn cần nghĩ cách.

Bên trong không gian Hỗn Độn của Vĩnh Sinh chi địa, Tề Mạn Vi đã chứng đạo Tạo Hóa Thánh Nhân cảnh đang đứng lặng trên một tảng đá lớn. Giờ phút này nàng cảm thấy mình giống như một đóa hoa đăng đang trôi trên sông, mặc dù đang đứng ở chỗ này, nhưng dường như đã vượt qua khỏi vùng thiên địa này, dung mạo không tăng, phấn hoa chẳng có
Hít một hơi thật sâu, Tề Mạn Vi quay đầu nhìn thoáng qua động thiên phúc địa mà cha nàng đã để lại cho mình, biết mình cần phải đi rồi. Nếu như không phải vì Lam Tiểu Bố, có lẽ nàng sẽ lựa chọn ở lại nơi này tiếp tục bế quan lâu dài. Nhưng mà Lam Tiểu Bố đã đồng ý với nàng, chỉ cần nàng chứng đạo Tạo Hóa Thánh Nhân, có thể đi tìm hắn.
Có lẽ là nghĩ đến chuyện gặp được Lam Tiểu Bố, trở thành đạo lữ của Lam Tiểu Bố, trong lúc nhất thời Tề Mạn Vi đứng tại chỗ có chút ngây ngẩn. Nàng biết mình không thích tu đạo, thế nhưng cha mẹ bị giết, nàng nhất định phải báo thù cho cha mẹ, lúc này mới cố gắng tu luyện đến Diễn Giới cảnh.
Nhưng mà bây giờ nàng đã chứng đạo Tạo Hóa Thánh Nhân, nếu như có thể ở cùng một chỗ với Lam Tiểu Bố, tìm một nơi an tĩnh từ từ trôi qua, đây chẳng phải là chuyện hạnh phất nhất sao?
Dường như cảm nhận được trong không gian có chút dao động, nhưng mà Tề Mạn Vi đang đắm chìm trong cảm xúc của mình không để ý đến, hoặc là nói hoàn toàn không muốn để ý.
“Ha ha, cháu gái, suy nghĩ chuyện gì vậy? Mặt lại đỏ như thế? Qua thời gian dài như vậy không gặp, cháu gái đã đẹp hơn mấy phần rồi.”
Một giọng nói đột ngột đánh thức Tề Mạn Vi đang mơ mơ màng màng, Tề Mạn Vi đột nhiên bừng tỉnh, lại nhìn thấy một người nam tử mặc áo xám, dung mạo bình thường bước đến.
“Là ngươi? Quý Tòng Không?” Tề Mạn Vi nhìn thấy Quý Tòng Không, lúc này nhu tình trong lòng đã biến mất sạch. TRước khi nàng gặp được Lam Tiểu Bố, mục đích của nàng chính là muốn giết Quý Tòng Không, báo thù cho cha mẹ, hôm nay rốt cuộc nàng đã gặp được kẻ thù lớn nhất trong đời nàng.
KHông đúng, Tề Mạn Vi nhanh chóng nhận ra, đây là nơi cha nàng để lại cho nàng, trừ người thân, hoàn toàn không có người thứ hai có thể đi vào, làm sao Quý Tòng Không có thể vào đây?
“Ngươi làm thế nào mà vào đây được?” Giọng nói của Tề Mạn Vi vô cùng lạnh lùng.
Quý Tòng Không cười he he, “Ta tiến vào đây như thế nào ngươi không cần để ý, có thể gặp được ngươi cũng xem như là trùng hợp, ngươi chắc hẳn là Hỗn Độn Đạo Thể nhỉ? Vừa hay có thể giúp ta bước vào Tạo Hóa Thánh Nhân cảnh. Ngươi yên tâm, đi theo Quý Tòng Không ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu…”
Tề Mạn Vi tỉnh táo lại, giọng điệu của nàng cũng trở nên bình thản, “Ta biết rồi, sau khi ngươi giết cha ta, đã giữ lại máu của cha ta, sau đó dùng máu của cha ta mà đi vào nơi này.”
“Cháu gái thật là thông minh, nhưng mà chuyện này cũng chẳng là gì cả, chúng ta tu đạo, đều trải qua sinh sinh tử tử. Cha ngươi có lẽ nhờ có người bạn cũ như ta, mới có thể lựa chọn một đại đạo Luân Hồi tốt hơn.” Cho dù Quý Tòng Không là tu sĩ Diễn Giới cảnh, nhưng đối mặt với Tề Mạn Vi thanh tú thoát tục như vậy, cũng không nhịn được âm thầm tán thưởng.
“Đã thế thì, ngươi cũng không cần luân hồi nữa.” Tề Mạn Vi nói xong thì đi về phía trước một bước, vươn tay ra bắt lấy Quý Tòng Không.
Quý Tòng Không cười ha ha một tiếng, “Cháu gái, có phải cảm thấy mình là Diễn Giới cảnh…”
Lời Quý Tòng Không còn chưa nói hết, đã im bặt, thật giống như một con vịt đực bị nắm cổ xách lên. KHi thủ ấn đạo nguyên kia thật sự bóp lấy cổ hắn ta, lúc này Quý Tòng Không mới hoảng sợ nhìn Tề Mạn Vi, “Ngươi, ngươi đã là Tạo Hóa Thánh Nhân, chuyện này sao có thể?”
“Cha, mẹ, các ngươi có thể yên nghỉ rồi!” Thủ ấn đạo nguyên của Tề Mạn Vi bóp chặt lấy cổ Quý Tòng Không, trong mắt đều là hơi nước.
Có lẽ nàng là Tạo Hóa Thánh Nhân đầu tiên rơi nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận