Khí Vũ Trụ

Chương 1300 - Lời khuyên của Kỷ Di.

Nếu như là người bình thường, cho dù là Minh Thường Tiêu, Lam Tiểu Bố cũng dám đi cùng hắn đến cửa hàng để giao dịch, nhưng người trước mắt này Lam Tiểu Bố thật sự không dám đi cùng. Nhìn Kỷ Di này cười hì hì, nhưng Lam Tiểu Bố luôn cảm thấy gia hỏa này rất âm trầm, không giống là người tốt.
Nghĩ đến đây, Lam Tiểu Bố tiện tay lập ra một cấm chế rồi nói, “Nếu đạo hữu muốn giao dịch thì nói luôn ngay ở đây đi, dù sao thì cũng đã lập cấm chế, không ai có thể biết chúng ta giao dịch cái gì.”
Kỷ Di cười ha ha, Lam Tiểu Bố chỉ là Thiên Thần cảnh, nhưng tính cách phách lối của hắn khiến hắn ta nhớ đến vị cường giả kia. Nếu không phải hắn biết quan sát, đã sớm bị cường giả kia đánh đến thần hồn câu diệt. Loại người này, nếu như không có khả năng đánh chết trong một lần, vậy thì đừng có đắc tội. Kỷ Di đã sống qua vô số năm tháng, thậm chí đã trải qua lúc thế giới của mình bị Diệt Thế Lượng Kiếp hủy diệt, đương nhiên không phải vì chút lợi nhỏ mà giết người cướp của.
“Theo ý của đạo hữu, đạo hữu nhìn xem những thứ này có thể đổi được phần Ngũ Thải Tiên Chi kia của ngươi không?” Nói xong, Kỷ Di lấy ra một chiếc nhẫn ném cho Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố bắt lấy chiếc nhẫn có chút ngây người, giao dịch không phải là một tay giao tiền một tay giao hàng sao? Hắn còn chưa lấy đồ ra, đối phương đã đưa tiền cho hắn, đây là hoàn toàn không lo lắng hắn sẽ bỏ chạy, hay là tin tưởng nhân phẩm của hắn cao hơn Đồ Võng?
Khi thần niệm của Lam Tiểu Bố thẩm thấu và trong chiếc nhẫn, lập tức ngây ngẩn cả người, trong chiếc nhẫn có khoảng chừng mười đầu thần linh mạch cực phẩm .
Món tài phú này, quả thật là…
“Ta không có thần linh mạch thượng phẩm, nếu không thì ta cũng sẽ đưa cho ngươi một ít thần linh mạch thượng phẩm.” Kỷ Di cười cười.
TRong lòng Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, đây là làm màu này. Ta cũng không cần thần linh mạch thượng phẩm, lấy thần linh mạch cực phẩm thôi được chứ?
Thế nhưng thần linh mạch cực phẩm này, trong một giới cũng chỉ có mấy đầu mà thôi. Gia hỏa này sao lại có nhiều như vậy? Gia hỏa này rốt cuộc đã đào thần linh mạch cực phẩm ở bao nhiêu giới vực thế này?
Khi Lam Tiểu Bố đang nghĩ, thần linh mạch cực phẩm trên người Kỷ Di chắc hẳn phải hơn cả trăm. Nếu không thì sao có thể tùy tiện lấy ra được mười đầu thần linh mạch cực phẩm?
“Kỷ đạo hữu, cái giá này đương nhiên có thể, chỉ là số lượng này nhiều quá rồi không?” Chiếm chút tiện nghi thì được, nhưng Lam Tiểu Bố không muốn chiếm tiện nghi mà không hiểu gì.
Kỷ Di xua tay ngăn lại, “Đạo hữu cảm thấy được, vậy thì có thể đưa Ngũ Thải Tiên Chi cho ta là được. Còn bao nhiêu, ta nói ta xem trọng đạo hữu, tương lai hy vọng đạo hữu có thể giúp ta một chuyện, dược không?”
Lam Tiểu Bố lấy ra một cái hộp ngọc đưa cho Kỷ Di, “Giao dịch này ta đã chiếm lời rồi, nhưng mà ta không thể nào hứa hẹn với ngươi rằng nhất định sẽ giúp ngươi một tay. Ta chỉ có thể nói, trong phạm vi năng lực ta cho phép, hơn nữa không vi phạm đạo đức của ta, ta có thể giúp ngươi một chút.”
“Được, vậy xin đa tạ.” Kỷ Di lập tức ôm quyền.
Thấy hắn ta quả thật không có âm mưu gì khác, Lam Tiểu Bố hỏi, “Kỷ đạo hữu, ta muốn hỏi thăm một chút, ngươi có biết cửa hàng của Minh Thường Tiêu nằm ở đâu không?”
“Ngươi nói tên gia hỏa có vận may không tệ kia, may mắn lấy được Đại Trớ Chú Thuật?” Kỷ Di tựa như có biết Minh Thường Tiêu.
Lam Tiểu Bố gật đầu, “Không sai, chính là hắn, Trớ Chú Thánh Nhân.”
“Ha ha, hắn mà cũng xứng!” Kỷ Di từ tốn nói, “Một ngón tay của Trớ Chú Thánh Nhân thôi cũng có thể ép chết Minh Thường Tiêu hắn, hắn xách giày cho Trớ Chú Thánh Nhân cũng không có tư cách đâu, chỉ là vì vận may của hắn tốt, khi Trớ Chú Thánh Nhân chạy trối chết, lấy được Đại Trớ Chú Thuật. Tương lai khi Trớ Chú Thánh Nhân quay về, hắn vẫn phải giao Đại Trớ Chú Thuật ra thôi.”
“Trớ Chú Thánh Nhân rất mạnh sao? Người khiến hắn phải chạy trối chết, đây chẳng phải là…” Lam Tiểu Bố không nhịn được hỏi.
Kỷ Di không trực tiếp trả lời vấn đề của Lam Tiểu Bố mà nghiêm giọng nói, “Ta thấy đạo hữu cũng là người có vận may lớn, cho nên muốn kết giao bằng hữu với đạo hữu.”
“Ta tên là Lam Tiểu Bố.” Lam Tiểu Bố ôm quyền.
Có kết giao bằng hữu với Kỷ Di hay không hắn không hề quan tâm, nhưng thứ mà Kỷ Di biết thật sự rất nhiều, hắn muốn lấy được một ít tin tức từ Kỷ Di.
“Lam đạo hữu muốn biết thứ gì, cứ hỏi.” Kỷ Di cười tủm tỉm nói.
Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, gia hỏa này thật sự đúng là người già thành tinh mà, trong lòng mình nghĩ gì, hắn đều biết rõ.
Không đợi Lam Tiểu Bố hỏi, Kỷ Di lại nói tiếp, “Mặc dù ta biết trên người Lam đạo hữu vẫn còn Ngũ Thải Tiên Chi, nhưng thứ này nếu như không cần lấy ra dùng thì tốt nhất đừng dùng, Lam đạo hữu còn phải ở đây qua vô số năm tháng nữa. Đối với Lam đạo hữu mà nói, trong tương lai Ngũ Thải Tiên Chi có giá trị không thể nào đo lường được.”
Nói xong, Kỷ Di chỉ chỉ nơi xa, “Lời trước đó Lam đạo hữu nói quả thật đã khiến một số người nghi ngờ ngươi chỉ còn một gốc Ngũ Thải Tiên Chi này, nhưng mà có nhiều người hơn đều biết rõ, trên người ngươi khẳng định vẫn còn Ngũ Thải Tiên Chi.”
Lam Tiểu Bố im lặng, hắn tin lời Kỷ Di nói là thật, những gia hỏa ở nơi này đều gian xảo vô cùng, một khi bị nhiều gia hỏa để ý đến đồ vật trên người mình, đây không phải là chuyện tốt lành gì. Đến lúc đó thì hỏi Kỷ Di làm sao rời khỏi nơi này, hắn rời đi chẳng lẽ còn không được sao?
Thấy Lam Tiểu Bố im lặng, Kỷ Di tiếp tục nói, “Bây giờ ta trả lời vấn đề của ngươi, Minh Thường Tiêu ở cửa hàng thứ 364. Nếu như ngươi muốn tìm hắn, tốt nhất đừng giống như Đồ Võng, trực tiếp đánh nhau.”
Lam Tiểu Bố từ chối cho ý kiến, hắn có cách làm của mình, không phải chuyện gì cũng cần người khác chỉ bảo. Đối phương là Thánh Nhân thì sao chứ? Hắn cứ đánh tới, chẳng lẽ không được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận