Khí Vũ Trụ

Chương 1998 - Cưỡng ép mượn Vận Mệnh Đạo Quyển. (2)

Nữ tử áo xanh đờ đẫn nhìn Lam Tiểu Bố dễ dàng cầm được Đại Vận Mệnh Thuật trên bàn đá, đây rõ ràng là đồ của nàng, nhưng nàng lại không thể nào đoạt Đại Vận Mệnh Thuật lại.
“Ngươi…” Nữ tử áo xanh này mặc dù không bị yếu tố bên ngoài quấy nhiễu, nhưng sắc mặt cũng đã thay đổi.
Nàng biết rất rõ, sau khi mất đi Đại Vận Mệnh Thuật, nàng sẽ không có cơ hội trốn thoát được, cũng chính là không có bất cứ hy vọng nào.
Lam Tiểu Bố cất Đại Vận Mệnh Thuật đi, nhìn nữ tử áo xanh nói, “Ta chỉ mượn xem một chút, ngươi chờ ta một thời gian, ta tin tưởng nhiều nhất sẽ không quá 50 năm, ta sẽ đến nơi này một lần nữa trả Đại Vận Mệnh Thuật lại cho ngươi, thuận tiện cứu ngươi một chút.”:
Nói xong câu đó, Lam Tiểu Bố xoay người rời đi. Đối phương không tin hắn, hắn cũng không cần thiết phải lãng phí miệng lưỡi mà giải thích.
Còn về chuyện chứng đạo vận mệnh, nơi này nhất định không được, đây là bạch sơn của đối phương, hắn không thể chứng đại đạo Vận Mệnh trên pháp bảo của đối phương.
Mãi đến khi Lam Tiểu Bố bước ra khỏi tiểu viện, biến mất ở bên ngoài bạch sơn, nữ tử mặc áo xanh này mới thở dài, lần nữa khôi phục dáng vẻ không màng danh lợi. Chiếm được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta. Nếu như Đại Vận Mệnh Thuật không còn là của nàng nữa, vậy thì Chân Thường Nguyên nàng cần gì phải cưỡng cầu?
Nàng nhắm mắt lại, thậm chí lười chống cự lại sự trói buộc của vận mệnh, bởi vì đã mất đi Vận Mệnh Đạo Quyển, bạch sơn của nàng chẳng mấy chốc sẽ bị người bên ngoài luyện hóa.

Hạng Quýnh Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, đồng thời dừng tiếp tục chữa thương, mặc dù vết thương của hắn ta còn chưa khôi phục, nhưng cũng đã có bảy tám phần thực lực. Sở dĩ dừng chữa thương, là bởi vì hắn ta nhìn thấy có người từ bạch sơn lao ra.
“Là ngươi?” Hạng Quýnh Thiên đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chăm vào Lam Tiểu Bố đang đứng trước mặt hắn ta.
Lam Tiểu Bố cười cời, “Không sai, là ta, chúng ta lại gặp mặt.”
Hắn còn tưởng rằng gia hỏa này đi rồi, không ngờ gia hỏa này vẫn còn ở nơi này, không những ở nơi này, mà còn muốn luyện hóa pháp bảo bạch sơn của nữ tử áo xanh. Lúc này Lam Tiểu Bố thật sự khâm phục tâm tính của Vận Mệnh Thánh Nhân, Vận Mệnh Thánh Nhân biết rõ bạch sơn của mình đang bị người luyện hóa, nhưng lại chẳng có chút vẻ bất ngờ ngoài ý muốn nào cả. Giống như khi hắn lấy đi Vận Mệnh Đạo Quyển, sắc mặt chỉ thay đổi một chút mà thôi, sau đó lại khôi phục dáng vẻ bình thường. Đây là một người có đại trí tuệ, đồng thời xem sinh tử nhẹ như lông hồng.
“Đúng vậy, đúng vậy, vì cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi, ta quyết định luyện hóa đại đạo của ngươi…” Hạng Quýnh Thiên cười ha ha, vươn tay ra chộp lấy Lam Tiểu Bố.
Trong mắt hắn ta, Lam Tiểu Bố đừng nói là không phải cửu chuyển, cho dù Lam Tiểu Bố có là tam chuyển cũng chưa đến. Cho nên hắn ta cho dù chỉ khôi phục bảy tám phần thực lực, muốn nghiền áp Lam Tiểu Bố cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.
Lam Tiểu Bố thở dài một tiếng, lĩnh vực Trường Sinh điên cuồng mở rộng, “Người mà, quả nhiên không thể nào rác rưởi nào cũng cứu, có lúc, ngươi có thể cứu một con chó, nhưng không thể cứu loại rác rưởi chẳng bằng con chó.”
Biểu lộ của Hạng Quýnh Thiên khựng lại, hắn ta cảm thấy không gian của mình đang bị giam cầm lại, tất cả mọi quy tắc vũ trụ trong hư không dường như không còn liên quan gì đến Hạng Quýnh Thiên hắn nữa. Hắn ta giống như một đứa trẻ vừa mới sinh, vừa mới xuất hiện tại trong thế giới chưa từng tiếp xúc đến.
Đây là áp chế quy tắc đại đạo? Sắc mặt Hạng Quýnh Thiên trở nên tái nhợt, hắn ta rõ ràng cảm nhận được thực lực của Lam Tiểu Bố không bằng hắn ta, vì sao không gian của mình lại bị đối phương khống chế?
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố đánh một cái thủ ấn qua, Hạng Quýnh Thiên vội vàng kêu lên, “Đạo hữu giơ cao đánh khẽ, trước đó là lỗi của ta, ta thật ra rất thích nói một vài câu đùa râu ria. Ta xem đạo hữu như là hậu bối, cho nên định đùa một chút mà thôi, sau đó lấy ra một vài thứ báo đáp ơn cứu mạng trước đó của đạo hữu.”
Lam Tiểu Bố từ tốn nói. “Ta đã từng nhìn thấy mảnh vỡ của một tinh cầu có sự sống, cái tinh cầu có sự sống kia là do ngươi diệt nhỉ? Bỏ qua cho loại người cặn bã như ngươi một lần là sai lầm của ta, nếu như hai lần còn buông tha một người cặn bã không bằng rác rưởi, vậy thì ta không xứng đứng ở chỗ này. Còn nữa, ta cũng rất thích nói đùa, nhưng mà ngươi chỉ có thể tham gia vào trò đùa của ta. Nếu như ngươi có thể sống sót khỏi tay ta, khiến ta phải làm lại lần thứ hai, ta sẽ khâm phục ngươi có gan.”
Thủ ấn theo lời nói mà đánh xuống, thân thể Hạng Quýnh Thiên nổ tung, tử vong bao phủ tất cả tâm thần của Hạng Quýnh Thiên, hắn ta nhìn thấy Nguyên Thần của mình bị trói lại, nhìn thấy thế giới của mình bị mở ra, sau đó hắn ta nhìn thấy trước mắt xuất hiện một vái vòng xoáy hư không, hắn ta nhìn thấy tất cả hồn niệm mình để lại ở bên ngoài đều bị cuốn tới ném vào trong vòng xoáy hư không này, sau đó kêu rên thảm thiết rồi hóa thành bã vụn.
Xong…
Đây là ý niệm duy nhất của Hạng Quýnh Thiên, hắn ta biết, từ hôm nay trở đi, trong Hạo Hãn này đã không còn Hạng Quýnh Thiên nữa. Hắn ta hối hận, nhưng đáng tiếc ngay cả cơ hội hối hận cũng không còn.
Sau khi Hạng Quýnh Thiên bị Lam Tiểu Bố chém giết, Chân Thường Nguyên ở sâu trong bạch sơn khó hiểu nhìn về phía Lam Tiểu Bố, cái người vẫn luôn luyện hóa bạch sơn của nàng thế mà lại đột nhiên biết mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận