Khí Vũ Trụ

Chương 1204 - Không có hứng thú.

Lam Tiểu Bố dùng Luân Hồi Oa phi hành mấy ngày, khoảng cách đến đạo quang kia vẫn rất xa vời. Giờ phút này Lam Tiểu Bố dừng lại, hắn cất Luân Hồi Oa đi, cứ tiếp tục như vậy, cho dù hắn đi cả một đời, sợ cũng không thể nào lại gần đạo quang được.
Đây nhất định là một loại lưu chuyển đạo vận, muốn tiếp cận đạo quang này, sợ là chỉ có thể dựa vào Vũ Trụ Duy Mô.
Lam Tiểu Bố quyết định không mù quáng chạy về phía trước như thế nữa, hắn tìm một chỗ dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra mô hình kết cấu của đạo quang này. Muốn đến gần đạo quang, nhất định phải có cách khác thường. Tu vi và kiến thức của hắn đều rất thấp, nếu như Vũ Trụ Duy Mô không thể giải quyết được, thế thì hắn chỉ có thể từ bỏ.
Chỉ là Lam Tiểu Bố vừa dừng chân lại, một bóng dáng màu tím nhạt đã vọt đến trước người hắn.
Cảnh giới Thần Quân? Lam Tiểu Bố cảm nhận được dao động hơi thở của đối phương, lập tức biết được đây là một Thần Quân.
Còn không đợi Lam Tiểu Bố cất Luân Hồi Oa đi, bóng dáng này đã đứng trước người Lam Tiểu Bố.
“Vận may của ngươi thật không tốt, ta vừa mới ra ngoài đã bị ta bắt gặp, ha ha.” Một âm thanh vang giòn truyền đến,
Người vừa nói chuyện chính là một nữ tử có dung mạo đẹp không thể tưởng nổi, cho dù nhìn nàng vừa mới đuổi đến từ rất xa, nhưng phong thái vẫn tùy ý như vậy, đẹp kinh người. Ngay cả đầu tóc hơi rối bời, phối hợp ở trên người nàng, cũng có thể trở thành một loại đẹp.
“Lãnh Y Thường?” Lam Tiểu Bố cũng vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ người trước mắt lại là Lãnh Y Thường. Cũng đúng, trong số nữ tử mà hắn biết, ngoài Ôn Khả Xu ra, cũng chỉ có nữ nhân này mới có dung mạo và thân thủ như vậy.
Trong vòng trăm năm ngắn ngủi, tu vi của Lãnh Y Thường đã tiến bộ rất nhanh, đã là Thần Quân sơ kỳ. Nhưng mà nghĩ lại cũng bình thường, Lãnh Y Thường vốn mang theo ký ức mà luân hồi, kiếp trước có lẽ chính là cảnh giới Thế Giới Thần?
“Mắt còn chưa bị mù nhỉ, lại còn có thể nhận ra ta.” Lãnh Y Thường cười lạnh một tiếng nói, “Lúc trước ném ta ra khỏi Luân Hồi Oa, không ngờ qua mấy ngày ta đã tìm được ngươi và cái nồi nát này.”
Câu này vừa nói ra, Lam Tiểu Bố lập tức biết được Lãnh Y Thường nhất định vừa hay đi ra từ một nơi nào đó, nếu không thì không thể nào không biết Lam Tiểu Bố hắn.
Bây giờ Thần giới đừng nói là một Thần Quân nho nhỏ, cho dù có là Thế Giới Thần, cũng không dám lớn lối trước mặt Lam Tiểu Bố hắn như vậy.
“Quỳ xuống chủ động giao Luân Hồi Oa ra cho ta, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một lần. Nếu như ngươi có thể nịnh nọt ta, khiến tâm trạng ta vui vẻ, nói không chừng ta còn có thể cho ngươi ngủ một lần.” Lãnh Y Thường từ tốn nói.
Giọng điệu cao ngạo cùng với tư thái tiên nữ cao cao tại thượng này, cùng lời mà nàng nói ta thật sự không tương xứng chút nào.
Lam Tiểu Bố cất Luân Hồi Oa đi, xòe tay ra, Thất âm Kích lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó từ tốn nói, “Buồn ngủ thì đi tìm Đại Uyên Đạo Quân của ngươi đi, ta không có hứng thú với xe buýt.”
Lãnh Y Thường sầm măt, đối phó với Lam Tiểu Bố, nàng không cần dùng pháp bảo gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, “Xe buýt là cái gì?”
Lam Tiểu Bố uể oải nói, “Chính là cái mà bất cứ người nào cũng có thể dùng, ngươi nói xem?”
“Đáng chết!” Lãnh Y Thường cũng không nhịn được sát ý trong người, đập bàn tay về phía mi tâm của Lam Tiểu Bố. Nàng nói có thể ngủ với Lam Tiểu Bố một chút cũng không phải là nói đùa, đời trước nam nhân mà nàng từng ngủ thật sự quá nhiều. Nam nhân nào mà nàng chưa từng ngủ qua? Nhưng mà đúng là chưa từng ngủ với dạng nam nhân như Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố tu luyện Trường Sinh Quyết, trên người có một loại hơi thở đạo vận vĩnh sinh khiến người ta hướng đến. Mà Lãnh Y Thường cũng là người tu đạo, đương nhiên cũng khát vọng loại lực lượng này.
Lam Tiểu Bố không chút do dự đánh Thất âm Kích ra, vừa ra tay chính là thần thông Đạo Bất Trầm Luân.
Kích âm tản ra, kích mang tăng vọt, một khắc sau vùng không gian này lập tức bị lĩnh vực Thiên Thần của Lam Tiểu Bố bao phủ lại. Trong quy tắc Thần giới, Thiên Thần bình thường khó mà có lĩnh vực được, nhưng thần thông mà Lam Tiểu Bố thi triển ra là lĩnh vực chân chính.
Sát ý từ kích mang cuồng bạo bao lấy vùng không gian này, mang theo loại khí thế vĩnh hằng thẳng tiến không lùi.
Lãnh Y Thường quả thật không dốc ra toàn lực, nhưng nàng dù sao cũng là một Thần Quân. Kích mang của Lam Tiểu Bố và thần nguyên của nàng va chạm vào nhau, không gian không ngừng nổ tung.
Một luồng đạo vận mạnh mẽ đánh vào Lãnh Y Thường, Lãnh Y Thường cũng cảm nhận được hô hấp của mình có chút không thông thuận, nàng biết mình đã nhìn lầm thực lực của Lam Tiểu Bố rồi. Lúc này nàng đâu còn dám tiếp tục chủ quan nữa, điên cuồng rời khỏi không gian sát thế của Lam Tiểu Bố, sau đó lấy pháp bảo ra rồi đánh tới.
Nhưng mà Lam Tiểu Bố sao có thể cho Lãnh Y Thường cơ hội, Lãnh Y Thường chẳng những không thể rời khỏi không gian sát thế Đạo Bất Trầm Luân được, mà còn cảm nhận được kích mang xung quanh càng ngày càng dày đặc hơn.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, tiếp tục như vậy thì chính mình sẽ chết chắc. Hơn nữa còn chết thê thảm không gì sánh được, bị kích mang vô tận xé thành bã vụn.
Lãnh Y Thường hiểu ra đạo lý này rồi, điên cuồng đâm ra một quyền, thiêu đốt tinh huyết.
Oanh! Không gian sát mang của Lam Tiểu Bố đang tăng vọt cuối cùng cũng bị chặn lại, thần nguyên cuồng bạo nổ tung, Lãnh Y Thường cảm thấy kích mang tựa như từng cái gai ngược, muốn xé nàng thành mảnh vỡ.
Cũng may một quyền này cũng giúp Lãnh Y Thường tìm được một chút không gian sinh tồn, mặc cho kích mang liên tục đánh vào người nàng, nàng nhân cơ hội này mà bay ngược ra ngoài, ngã ngồi trên mặt đất.
Lam Tiểu Bố không tiếp tục ra tay, trong lòng của hắn rất hài lòng, Thần Quân cũng chỉ như vậy thôi.
Hắn biết Lãnh Y Thường vừa rồi không dốc toàn lực, xem thường hắn, cho nên một kích này của hắn mới thành công. Nhưng mà cho dù Lãnh Y Thường dốc hết toàn lực thì sao chứ? Hắn tin mình cũng có thể khống chế được đối phương. Nữ nhân này quá tự cho mình là đúng, chẳng lẽ không biết dung mạo xinh đẹp và thực lực không hề có gì liên quan sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận