Khí Vũ Trụ

Chương 1568 - Cấm Chiến ti. (2)

Kế Cực của Kế gia đồng ý bỏ ra nhượng bộ lớn như vậy, chủ yếu là vì Kế Tán chính là thiên tài đỉnh cấp của một mạch Thánh Nhân của Kế gia, còn có cơ hội tiến vào ao Thánh Đạo. Nếu không thì chỉ sợ sẽ không nhượng bộ lớn như vậy.
Giờ phút này Đạo Chủ Chủng Hành Đình nhìn Thích Sa hỏi, “Thích điện chủ, ý của ngươi thế nào?”
Mười danh ngạch vào bí cảnh Trường Sinh, Thích Sa đâu còn gì phải do dự, hắn đứng dậy, “Đồng môn Trường Sinh Thánh Đạo ta hòa thuận, một vài thủ đoạn bẩn thỉu, nếu như có thể hóa thành ngọc lụa, đương nhiên Thích Sa ta vô cùng hứng khởi. Chỉ có hợp lực tiến lên, mới có thể giúp thánh môn ta phát triển. Trước mắt hai bên đều không có tổn thương, ta cũng đồng ý với cách làm của Kế điện chủ.”
Chủng Hành Đình nhẹ nhàng thở ra một hơi, lớn tiếng nói, “Tốt, đã như vậy thì Trường Sinh Thánh Đạo ta sợ gì không lớn mạnh?”
NHìn Chủng Hành Đình ra mặt tổng kết, Lam Tiểu Bố âm thầm nhíu mày, cái này khác với kịch bản của hắn. Theo kịch bản của hắn, thù hận giữa Kế gia và Thích gia tăng cao, cuối cùng sống mái với nhau cũng không phải là không thể. Ai biết hai bên thế mà lại hòa giải, thiệt thòi cho Lam Tiểu Bố hắn cuối cùng chỉ là một tên tiểu nhân.
KHông chỉ như vậy, hắn còn đắc tội với không ít người. Xem ra Thích gia này không cho hắn dựa, hoàn toàn chỉ là mong muốn đơn phương của hắn.
Đồng thời Lam Tiểu Bố cũng thầm than, cái Trường Sinh Thánh Đạo này sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa thôi. Một đệ tử hãm hại đồng môn, vậy mà lại buông tha, đúng là đáng mỉa mai.
Trong lòng Thích Mục Dư rất khó chịu, Kế Tán hãm hại nàng, khiến nàng suýt chút nữa thì chết, còn tổn thất một lá độn phù cấp tám đỉnh cấp, kết quả sau khi bắt người này về rồi còn bỏ qua?
Nàng vừa định nói chuyện, đã nghe thấy Thích Sa truyền âm cho nàng, “Mục Dư đừng làm loạn, ngươi biết mười danh ngạch tiến vào bí cảnh Trường Sinh có ý nghĩa với Thích gia ta như thế nào không? Có lẽ qua một vài năm nữa, Thích gia ta...”
Thích Sa không nói tiếp, nhưng mà Thích Mục Dư biết câu sau đó là gì.
Nếu như Thích gia có thêm dược mười danh ngạch, sẽ có rất nhiều người trùng kích lên Chuẩn Thánh cảnh. Lỡ như trong bí cảnh tìm được đạo quả đỉnh cấp, vậy thì Thích gia sẽ vùng lên càng lúc càng nhanh. Một khi Thích gia vùng lên, lại quay đầu tìm Kế gia báo thù, so với hiện tại không phải thoải mái hơn nhiều sao?
Sâu trong nội tâm nàng thở dài một cái, Thích Mục Dư vẫn là đứng dây. Nhìn thấy Thích Mục Dư đứng dậy, Thích Sa căng thẳng quát lớn, “Mục Dư, còn không nhanh chóng lui xuống đi, nơi này là đại hội của Thái Thượng trưởng lão, Đạo Chủ và điện chủ, ngươi đứng ra định làm gì?”
Thích Mục Dư không trả lời Thích Sa, mà thi lễ với Chủng Hành Đình một cái nói, “Đạo CHủ tại thượng, nếu chuyện này đã giải quyết, vì hoàn thành nhiệm vụ này Khổ Hạnh chấp pháp đã bôn ba bên ngoài rất nhiều năm, bây giờ nhiệm vụ của Khổ Hạnh chấp pháp đã hoàn thành rất hoàn mỹ, ta cũng muốn cảm tạ Khổ Hạnh chấp pháp một chút. Không chỉ như vậy, ta nghe nói Khổ Hạnh chấp pháp còn cứu được Bàng ĐÌnh sư tỷ, cũng thay mặt sư tỷ cảm tạ Khổ Hạnh một chút.”
Nói xong câu đó, Thích Mục Dư lại lui về một lần nữa, Thích Sa thở phào một hơi, chỉ cần không can thiệp đến quyết định của Thích gia hắn, Thích Mục Dư muốn biểu đạt sự khó chịu của mình cũng không sao cả.
Ý Thích Mục Dư muốn thể hiện, tất cả mọi người đều hiểu rõ, đó chính là chuyện của nàng đã kết thúc, Khổ Hạnh chấp pháp bận rộn mấy năm qua, chẳng lẽ không có một chút ban thưởng nào sao?
Thích Mục Dư cảm thấy mình thật có lỗi với Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố làm công việc cực khổ khó khăn, kết quả còn đắc tội với Kế gia. Nàng có thể khẳng định, sau này Kế gia nhất định sẽ trả thù Lam Tiểu Bố, mà Thích gia thì tuyệt đối không quản đên sự sống chết của Lam Tiểu Bố.
Chủng Hành Đình không xử phạt Lam Tiểu Bố đã là chuyện tốt, nhưng Thích Mục Dư lại còn muốn ban thưởng cho Lam Tiểu Bố. Nếu như hắn không tỏ thái độ thì nhất định không được. Một khi chuyện này bị truyền đi, ngoài người của năm gia tộc, còn có ai tình nguyện dốc sức vì Trường Sinh Thánh Đạo nữa? Hơn nữa, trước đây không lâu Khổ Hạnh còn liều chết cứu được Bàng ĐÌnh.
Nghĩ đến đây, Chủng Hành Đình đành phải cười tủm tỉm hỏi, “Khổ Hạnh chấp pháp, nhiệm vụ lần này của ngươi xem như đã hoàn thành. Trường Sinh Thánh Đạo ta xem trọng thưởng phạt phân minh, ngươi đã có công, vậy thì phải khen thưởng, ngươi muốn khen thưởng gì?”
Lời thì nói ra, nhưng Chủng Hành Đình lại khó chịu như vừa nuốt phải ruồi vậy. Lúc đầu Khổ Hạnh phải bị bắt lại, kết quả Dị Thuyên ra mặt chẳng những che chở cho Khổ Hạnh, mà còn khen ngợi Khổ Hạnh một phen. Mãi chờ đến khi mọi chuyện lắng lại, Thích Mục Dư này lại đứng ra đòi ban thưởng cho Khổ Hạnh.
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Lam Tiểu Bố, công lao của Lam Tiểu Bố rất khó nói, nhưng không nói về chuyện bắt Kế Tán, chỉ dựa vào thái độ anh dũng trên chiến trường lúc trước, nhất định phải được khen thưởng.
Lam Tiểu Bố vội vàng ôm quyền nói, “Dốc sức vì thánh môn, là vinh hạnh của Khổ Hạnh ta, nói gì đến chuyện ban thưởng chứ.”
Loại chuyện này một khi đã nói ra, vậy nhất định phải ban thưởng, Lam Tiểu Bố biêt rõ cho dù hắn có không cần, phần thưởng này cũng không thể thiếu được.
Chủng Hành Đình đành phải nói, “Có công chính là công, có tội chính là tội, Trường Sinh Thánh Đạo chúng ta không có công thì không thưởng. Bây giờ ngươi là quan chấp pháp của CHấp Pháp điện, ngược lại cũng có thể tính toán một chút, để ngươi trở thành một chấp sự khu vực. Đương nhiên, còn một hướng đi khác, bây giờ Trường Sinh Thánh Đạo ta và Thái Hàn Thánh Sơn đại chiến. Chúng ta định thành lập một cái điện ti dò xét tình hình quân địch, tên là Cấm Chiến ti. Nếu như ngươi muốn, có thể tạm thời đảm nhận chức ti trưởng của Cấm Chiến ti này.”
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều thầm nghĩ, Đạo Chủ này quả thật là tàn nhẫn, vậy mà bảo Lam Tiểu Bố đi chịu chết.
Đừng nói là Cấm Chiến ti, cho dù là tu sĩ đến gần trụ sở của Thái Hàn Thánh Sơn, hầu như không một ai có thể quay về. Tên Khổ Hạnh này nhiều nhất cũng chỉ là một Thế Giới Thần sơ kỳ mà thôi, ti trưởng Cấm Chiến ti nghe có vẻ rất oai phong, nhưng thật ra cũng chỉ là đi chịu chết mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận