Khí Vũ Trụ

Chương 667: Cách tiến vào Vũ Trụ Duy Mô. (2)

Ý niệm của Lam Tiểu Bố bắt đầu câu thông với Vũ Trụ Duy Mô, thứ hắn cảm ứng được chỉ là một mảnh mơ hồ. Sau khi hắn tấn cấp thành tiên vương, Vũ Trụ Duy Mô đã biến thành một hạt châu, bây giờ hắn hoàn toàn không thể cảm ứng được hạt châu này.
Chuyện này vốn là không bình thường, Vũ Trụ Duy Mô là đồ của hắn, trước đó chi cần hắn khẽ động ý niệm là có thể cảm nhận được Vũ Trụ Duy Mô, mà bây giờ cố gắng tìm kiếm khắp nơi lại không thấy.
Biết Vũ Trụ Duy Mô xảy ra vấn đề, Lam Tiểu Bố càng không thể bỏ qua, liên tục thông qua ý niệm cảm ứng Vũ Trụ Duy Mô và thức hải của mình.
Lam Tiểu Bố là một kẻ có thể xé rách cả thần hồn của mình, ý chí cứng cỏi đến đáng sợ. Loại ý niệm kiên nhẫn này, cuối cùng đến ngày thứ mười bảy, hắn đã cảm ứng được hạt châu Vũ Trụ Duy Mô.
Mười bảy ngày trôi qua, Ngu Xúc đã xây được một tường vây bằng đá xung quanh cái hố Lam Tiểu Bố đang ngồi. Những tảng đá này đù là do nàng bê từng tảng từ vạn dặm bên ngoài về, nàng không có năng lực làm nóc nhà, chi có thể dùng tảng đá làm tường vây.
Lam Tiểu Bố từ khi tiến vào trong hố đất thì luôn im lặng. Ngu Xúc biết Lam Tiểu Bố đang chữa thương, nàng không dám quấy rầy Lam Tiểu Bố.
Sau khi làm xong tường vây, nàng nghĩ cách đi dạo xung quanh, nhìn xem có thể lấy được một cây cỏ dại nào không, đào về trồng ở trong sân. Còn sân nhỏ, nàng sẽ từ từ xây dựng lên.
Lam Tiểu Bố không biết Ngu Xúc làm nhiều chuyện như vậy, sau khi hắn cảm ứng được hạt châu Vũ Trụ Duy Mô, trong lòng thở phào một hơi. Hạt châu kia vẫn mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn còn ở trong đầu hắn.
Cảm nhận được Vũ Trụ Duy Mô tồn tại, Lam Tiểu Bố lại càng điên cuồng muốn vào trong Vũ Trụ Duy Mô. Chỉ là ý niệm của hắn tựa như đã bị một tầng mây dày đặc ngăn cản, hoàn toàn không thể nào câu thông được với Vũ Trụ Duy Mô.
Nếu là người bình thường, chỉ sợ đã sớm tuyệt vọng rồi, nhưng đối với Lam Tiểu Bố mà nói, đây không phải là tuyệt vọng, mà là hi vọng. Hắn lại lặp lại hành động lúc trước, ý niệm lại tiếp tục trùng kích vào trong Vũ Trụ Duy Mô, ý chí mãnh liệt phải tiến vào trong Vũ Trụ Duy Mô cho bằng được.
Chớp mắt mà đã một tháng trôi qua, cho dù người có ý niệm và ý chí mạnh hơn nữa, qua thời gian dài như vậy đã sớm mệt mỏi không chịu nổi. Lam Tiểu Bố cũng đã vô cùng mỏi mệt rồi, tầng mây ngăn cản hắn tiến vào trong Vũ Trụ Duy Mô lại chẳng yếu bớt chút nào.
Lam Tiểu Bố biết, thắng bại nằm ở thời khắc này. Nửa tháng này, hắn chưa bao giờ động đến một tia linh khí trong cơ thể, chính là đợi giờ phút này.
Lần này Lam Tiểu Bố không giống như ngày thường tiếp tục thông qua ý niệm trùng kích Vũ Trụ Duy Mô, tầng mây dày đặc kia đã ngăn cản ý niệm của Lam Tiểu Bố trùng kích. Nhưng mà lần này, sau ý niệm của Lam Tiểu Bố, chính là đám linh khí đã tích trữ từ trước kia.
Một tia linh khí giúp ý niệm của Lam Tiểu Bố mạnh lên không chỉ mấy chục lần, càng khiến Vũ Trụ Duy Mô trong ý thức của hắn trở nên rõ ràng hơn.
“Oanh!” Dựa vào tia linh khí này, lần đầu tiên ý niệm của Lam Tiểu Bố đã vượt qua tầng mây dày đặc kia tiến vào trong Vũ Trụ Duy Mô của hắn, một khắc sau, thân thể Lam Tiểu Bố lập tức trở nên nhẹ bẫng.
Tiên linh khí nồng đậm truyền đến, Lam Tiểu Bố suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt, hắn thành công rồi.
Ngồi ở trong Vũ Trụ Duy Mô, Lam Tiểu Bố hiểu rõ hơn bất kì ai, Vũ Trụ Duy Mô nhìn thì giống như trước đó, thế nhưng Vũ Trụ Duy Mô nhất định đã xảy ra vấn đề, nếu không thì cũng sẽ không khiến hắn phí sức khi tiến vào như vậy.
Lam Tiểu Bố không lập tức đi tìm hiểu vấn đề của Vũ Trụ Duy Mô là gì, hắn vươn tay ra, mấy viên đan dược lập tức xuất hiện trong tay, bỏ đan dược vào miệng, vết thương trên người hắn nhanh chóng biến mất, trong khoảng thời gian ngắn, Lam Tiểu Bố đã có thể đứng lên.
Giờ phút này trong mắt Lam Tiểu Bố tràn ngập sát ý, hắn không biết Vũ Trụ Duy Mô của mình đã xảy ra vấn đề gì, nhưng mà nếu như hắn không giải quyết nó, còn không bằng hắn vứt cái Vũ Trụ Duy Mô này đi.
Sau khi khôi phục lại tu vi của mình lại tiên vương tầng ba đỉnh phong., Lam Tiểu Bố đang định tìm kiếm vấn đề của Vũ Trụ Duy Mô, thần niệm bỗng nhiên quét đến Ngu Xúc ở bên ngoài.
Ngu Xúc đang đờ đẫn nhìn hố đất trống không, cho dù trước đó Lam Tiểu Bố đã nói với nàng, nếu hắn mất tích cũng không cần lo lắng, nhưng nàng vẫn hoang mang mờ mịt như cũ.
Không có Lam Tiểu Bố, nàng bỗng nhiên mất đi tất cả, toàn bộ thế giới đều trở nên trống rỗng, trở nên không có chút sinh khí nào.
Nếu như là lúc mới đến, Ngu Xúc nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng Ngu Xúc giờ phút này khiến Lam Tiểu Bố cảm thấy có chút đau lòng. Hơn một tháng qua, hai tay đã đầy vết rạn, tóc tai rối bời, người gầy yếu tàn tạ, đứng ở đó tựa như một đứa nhỏ ăn xin đã lưu lạc đầu đường xó chợ nhiều năm.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng truyền âm cho Ngu Xúc, “Xúc Xúc, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, bây giờ ta đã khôi phục lại một phần tu vi bản thân, đang ở bên trong thế giới của mình. Ta biết bây giờ không thể đưa đan dược cho ngươi được, ngươi nhất định phải ở bên ngoài chờ ta. Sau khi ta giải quyết xong vấn đề của bản thân sẽ lập tức ra ngoài giúp ngươi khôi phục thực lực.”
Bây giờ Lam Tiểu Bố không dám lấy đan dược ra cho Ngu Xúc dùng, hắn có thể khôi phục tu vi và thực lực, khẳng định cũng có cường giả có thể khôi phục thực lực giống như hắn. Nói không chừng người ta còn đang tu luyện, một khi hắn lấy đan dược ra cho Ngu Xúc dùng, tiên linh khí từ trong tiên đan rất có thể sẽ bị những Tiên Đế đã khôi phục này phát hiên ra.
Vấn đề của Vũ Trụ Duy Mô còn chưa giải quyết được, trong lòng Lam Tiểu Bố không nắm chắc được.
Ngu Xúc vốn đang ảm đảm ngồi đó, sau khi nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, thần thái lập tức thay đổi, nàng cố gắng gật đầu, tựa như lo lắng Lam Tiểu Bố không cảm ứng được nàng đang đáp lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận