Khí Vũ Trụ

Chương 1001: Đi như thế nào? (2)

Lam Tiểu Bố nói lời này đã xem như hết tình hết nghĩa, một lĩnh mà không có lĩnh trưởng ở đây, quả thật có thể từ chối chấp hành bất cứ quân lệnh nào, trừ khi thống soái bổ nhiệm lĩnh trưởng thứ hai. Bây giờ Lam Tiểu Bố chủ động rời đi, chính là cho bọn hắn một lý do ở lại trụ sở, lý do này cho dù là Mông u cũng không thể nhúng tay vào.
“Đa tạ Lam lĩnh trưởng đã suy nghĩ giúp.” Mạch Ngạn Hải chủ động đứng ra cúi người hành lễ, Lam Tiểu Bố này chủ động ra ngoài cản đao, bọn họ còn có thể nói gì?
“Ta muốn đi theo lĩnh trưởng.” Trừ Bàng Bất Lận và Mạc Tiểu Tịch đã đứng bên cạnh Lam Tiểu Bố ra, người đầu tiên bước ra lại là Diêm Ảnh.
Sau DIêm Ảnh, cũng có mấy chục người lục tục đứng dậy, cuối cùng có khoảng gần trăm người muốn đi theo Lam Tiểu Bố, chiếm một phần sáu.
Điều này khiến Mạch Ngạn Hải khó hiểu, chẳng lẽ những người này không hiểu, ở lại trong tiểu thế giới của Lam Tiểu Bố chẳng những có khả năng bị phát hiện, mà sinh tử còn nằm trong tay người khác sao?
Ban đầu Lam Tiểu Bố cũng rất khó hiểu, chẳng lẽ có nhiều người tin tưởng vào nhân phẩm của mình như vậy sao? Sau đó thì hắn nhanh chóng hiểu ra. Có lẽ có một số người là tin tưởng nhân phẩm của hắn, nhưng mà có nhiều người càng tin rằng Mông u sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Đi với Lam Tiểu Bố, còn có thể cược nhân phẩm của Lam Tiểu Bố một chút. Ở lại nơi này, cũng chỉ có thể cược nhân phẩm của Mông u. Nếu đã vậy, bọn họ còn không bằng cược nhân phẩm của Lam Tiểu Bố.
“Mạch thứ lĩnh, đã như vậy, ngươi đừng dẫn người về chỗ nghỉ ngơi vội, chờ Liễu Hổ hoặc là những người khác tới, cứ theo lời ta nói mà nói cho họ.” Sau khi chia người xong, Lam Tiểu Bố nói.
“Vâng.” Mạch Ngạn Hải cũng vô cùng khâm phục Lam Tiểu Bố, hắn cũng tin Lam Tiểu Bố không phải là hạng người xấu bụng. Tin thì tin, nhưng đưa mạng của mình vào tay người khác là chuyện khác.
Chờ mấy trăm người Mạch Ngạn Hải đi rồi, trên giáo trường lĩnh thứ mười chỉ còn lại 96 người.
Lam Tiểu Bố nói, “Ta cảm ơn tất cả mọi người đã tin tưởng ta, xin mọi người yên tâm, tên Mông u kia tuyệt đối sẽ không thể chặn được chúng ta lại, hơn nữa tương lai cho dù chúng ta quya về dây, cũng sẽ không có bất cứ hậu quả gì. Bởi vì thời gian khá gấp gáp, những lời khác ta không thể nói nhiều, mời mọi người tiến vào trong tiểu thế giới của ta. Ta nói trước một câu, vì đề phòng bị người nhìn trộm, sau khi mọi người tiến vào trong tiểu thế giới rồi, tiểu thế giới sẽ bị cấm chế khóa lại. Còn nữa, khi ta chạy trốn cần một chút thời gian, cho nên bây giờ có người nào đổi ý cũng có thể rời đi.”
Nói xong Lam Tiểu Bố lấy một cái tiểu thế giới ra, trước mắt mọi người xuất hiện một cái trận môn.
Tất cả mọi người đều biết rõ, tiến vào trận môn này rồi, chẳng khác nào tiến vào trong tiểu thế giới của Lam Tiểu Bố.
Bàng Bất Lận là người đầu tiên bước vào trận môn tiểu thế giới, sau đó là Mạc Tiểu Tịch và Diêm Ảnh, rồi những người còn lại cũng nhanh chóng tiến vào tiểu thế giới.
KHông có người nào rời đi, sau khi tất cả mọi người đã tiến vào trong tiểu thế giới rồi, Lam Tiểu Bố trực tiếp đánh cấm chế lên, sau đó bỏ tiểu thế giới vào trong Vũ Trụ Duy Mô. Trừ khi là bị choáng vàng, hắn mới có thể cầm tiểu thế giới rời khỏi Bách Ly thần thành.
Loại quân thành thần đình như Bách Ly thần thành, lúc rời đi nhất định sẽ có thần trận giám sát, một khi kiểm tra ra hắn mang theo tiểu thế giới có người rời khỏi đây, sợ là hậu quả còn nặng hơn cả đắc tội với Mông u. Chỉ cần không tra ra được, cho dù mọi người đều biết hắn dẫn người đi như thế nào cũng chẳng thể làm được gì.
Có rất nhiều tu sĩ sau khi đi vào phòng rồi đều dùng thần niệm quan sát tình hình trên quảng trường, nhưng mà những tu sĩ này phát hiện sau khi Lam Tiểu Bố đưa tất cả mọi người vào tiểu thế giới rồi cũng không quay về trong phòng cải trang, mà trực tiếp biến mất khỏi quảng trường.
Cứ như vậy đi à? KHông phải cần cải trang sao? Nếu như không cải trang mà có thể rời đi, thế thì dùng đến tiểu thế giới làm gì?
Sau khi Lam Tiểu Bố rời khỏi quảng trường, lập tức dịch hình thành một gốc cây nhỏ bên đường. Cây nhỏ này nằm lẫn trong vô số cây nhỏ ven đường, không có chút thu hút nào.
Lam Tiểu Bố đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi rời khỏi Bách Ly thần thành ngay bây giờ, có thể nói bây giờ cửa ra vào Bách Ly thần thành quản chế nghiêm ngặt nhất. Cho dù hắn dịch hình như thật, cũng sẽ bị chặn lại. Còn dịch hình thành Liễu Hổ, ha ha, ai biết Liễu Hổ có ra khỏi thành hay không?

Giờ phút này ở một nơi cách Bách Ly thần thành không xa, một nam tử mặt trắng không râu đang lạnh lùng nhìn Bách Ly thần thành.
Nếu như không tự tay bắt Lam Tiểu Bố đi, trong lòng Mông u hắn không thoái mái. Hắn tu luyện cho đến ngày hôm nay, chính là vì trong lòng không được có chút khó chịu nào.
Liễu Hổ lúc trước đi truyền quân lệnh cho Lam Tiểu Bố, lúc này đang cẩn thận từng li từng tí đứng lên cạnh Mông u.
“Vì sao ngươi cảm thấy Lam Tiểu Bố sẽ đến Tiêu Tuyền chiến trường?” Mông u không nhìn Liễu Hổ, chỉ hỏi một câu.
Liễu Hổ nịnh nọt nói, “Lam Tiểu Bố kia nói là nhận hai nhiệm vụ, rõ ràng là đang giả vờ. Hắn muốn đến Tiêu Tuyền chiến trường, nhưng lại lo ta sẽ biết. cho nên mới nói nhận hai nhiệm vụ, theo thứ tự là Võng Tinh thần thànhvà đến thám hiểm Bi Lâm Thần Vực. Trong lòng hắn khẳng định muốn đến Tiêu Tuyền chiến trường mạo hiểm một chút, dù sao thì đến Tiêu Tuyền chiến trường, nếu như không tốt thì có thể đầu hàng địch. Hơn nữa Tiêu Tuyền chiến trường còn có khoáng mạch, trong lòng hắn không chừng còn đang có một tia ảo tưởng, muốn nhận được một chút thần khoáng. Ta đoán có khả năng chín phần hắn sẽ đi Tiêu Tuyền chiến trường.”
Liễu Hổ cũng không nói đến chuyện khi Lam Tiểu Bố nói đến Bi Lâm Thần Vực thì có dừng lại một chút. Chuyện nhất thời chậm lại này, càng khiến Liễu Hổ xác định suy đoán của mình.
Thời gian trôi qua từng gừi, khi đã qua nửa ngày rồi, Mông u không nhịn được nhíu mày hỏi, “Liễu Hổ, vì sao bây giờ Lam Tiểu Bố kia còn chưa ra ngoài? Chẳng lẽ hắn ra mà người của ngươi không chặn lại được?”
Đừng nói là người của Liễu Hổ, Mông u cũng tự phái người của mình đi, người của hắn cũng không chặn được Lam Tiểu Bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận