Khí Vũ Trụ

Chương 1552 - Rất nhiều đồ tốt. (2)

Lấy đồ nhất định phải nhanh, nếu không thì đợi lát nữa tu sĩ Hợp Thần cảnh kia đến, còn phải đánh một trận. Mặc dù một tu sĩ Hợp Thần cảnh hắn cũng chẳng sợ, thế nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian với một tu sĩ Hợp Thần cảnh ở chỗ này. Hơn nữa ở nơi này trừ tên Hợp Thần cảnh kia, còn có rất nhiều tu sĩ Thần Vương hậu kỳ. Một khi bọn hắn đánh nhau, đồ tốt bị người khác cướp đi, vậy hắn cũng chẳng thể cướp đồ về lại được.
Mười mấy viên thần tài Đại Diễn Canh Kim cấp tám, mấy viên thần tài Vô Niệm Kim cấp chín, một cây Độ Trúc,,,
Lam Tiểu Bố cảm nhận sâu sắc chuyến đi này thật đáng giá, khi hắn chuẩn bị rời đi, con Hỗn Độn Độc Giác Thú nho nhỏ kia đột nhiên chạy đến cách chỗ hắn không xa, hai mắt xoay tròn, thần thái còn có chút đáng yêu.
“Ngươi có ý gì thế? Ta không lấy những thứ này đi, đợi lát nữa người khác cũng sẽ lật tung nơi này lên thôi. Ta đề nghị ngươi chạy nhanh đi, đừng thấy ta không bắt ngươi, đợi lát nữa đám ngươi kia đến, nói không chừng ngay cả da trên người ngươi cũng bị lột đi đấy...”
Nói xong, Lam Tiểu Bố định đi, nhưng lại phát hiện con Hỗn Độn Độc Giác Thú này lại đi theo mình.
“Ngươi cũng biết nơi này rất nguy hiểm, cho nên muốn ta dẫn ngươi đi?” Lam Tiểu Bố tỉnh ngộ ra, một con Hỗn Độn Độc Giác Thú, còn là ấu thú, nhưng mà trí thông minh rõ ràng cao hơn đống Hỗn Độn Độc Giác Thú chạy ở bên ngoài kia rất nhiều, dù sao cũng là do Hỗn Độn Sào thai nghén ra.
Quả nhiên con Hỗn Độn Độc Giác Thú này đột nhiên gật đầu, Lam Tiểu Bố vung tay ra mở một cảnh cửa, “Muốn thì nhanh chóng tiến vào thế giới của ta, nếu không ta phải ở lại đây đánh nhau đấy.”
Con Hỗn Độn Độc Giác Thú này thế mà lại chẳng co chút do dự nào, chạy như bay vọt vào trong thế giới của Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố không dừng lại, nhanh chóng bỏ chạy.
Hầu như sau một khắc Lam Tiểu Bố bỏ chạy, tu sĩ Hợp Thần cảnh kia đã xuất hiện bên ngoài Hỗn Độn Sào, sau đó là bảy Hỗn Độn Độc Giác Thú gào thét nhào đến.
Tu sĩ Hợp Thần cảnh quay đầu lại đánh ra một đám nhận mang thần thông, mấy chục con Hỗn Độn Độc Giác Thú bị oanh sát, phần nhiều Độc Giác Thú thì chạy tứ tán.
Tên tu sĩ Hợp Thần cảnh này không quản đến mấy con Độc Giác Thú chạy tứ tán kia, hắn ta bước đến chỗ Hỗn Độn Sào. Hỗn Độn Sào đã hoang phế, nhưng mà hắn nhặt mấy mảnh vỏ trứng lên, nhìn qua thì lập tức vui mừng. Nhưng niềm vui này còn chưa duy trì được bao lâu, ngay cạnh đó hắn đã nhặt lên được một mảnh vỡ Hỗn Độn Quy Tắc Tinh cực nhỏ.
“Hỗn Độn Quy Tắc Tinh?” Tu sĩ Hợp Thần biến sắc, hắn biết mình đã tới chậm một bước. Hỗn Độn Quy Tắc Tinh đã bị người ta lấy đi, hơn nữa còn trước đó không lâu.
Tu sĩ Hợp Thần cảnh này lập tức xông về phía bên cạnh, hắn lại nhìn thấy một vài dấu vết Vô Niệm Kinh bị lấy đi, vết tích Đại Diễn Canh Kim bị lấy đi, còn có dấu vết một cây Độ Trúc bị đào đi...
Sắc mặt tu sĩ Hợp Thần cảnh này đỏ lên, uổng cho hắn theo dõi hơn một tháng, kết quả lại may áo cưới cho người khác.
Chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, khó trách trước đó hắn luôn cảm thấy có pháp bảo phi hành nào dó lướt qua mình rồi bay đi khá xa.
...
Tâm trạng Lam Tiểu Bố rất tốt, lần này thu hoạch thật sự rất khá, hắn không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa, nhanh chóng rời đi trước đã. Thần linh thảo hắn không thiếu, bây giờ hắn muốn ra ngoài tìm một nơi xem có thể tấn cấp lên Hợp Thần cảnh không.
Lần này Lam Tiểu Bố không lấy Luân Hồi Oa ra, mà kích phát độn thuật, lấy tốc độ thuấn di mà tiến lên. Nếu như vậy, trên đường đi hắn có thể nhìn thấy đồ tốt.
Một lúc lâu sau, Lam Tiểu Bố lại dừng lại, ở trước mặt hắn là một gốc cây ăn quả màu lam, trên cầy kết đầy trái cây màu lam, khoảng chừng hơn trăm quả.
Trái cây này tản mát ra hơi thở đạo vận man mát, ẩn chứa một loại quy tắc rõ ràng. Lam Tiểu Bố biết thứ này nhất định không tầm thường, ít nhất là một loại đạo quả, đáng tiếc Lam Tiểu Bố không biết. Cho dù có biết hay không, Lam Tiểu Bố vẫn đào cái cây này đi, bỏ vào trong thế giới của mình.
Hắn không dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng mô hình kết cấu của cái đạo quả này, loại vật này ra ngoài hỏi thăm một chút là có thể biết được. Dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng quả thật rất thuận tiện, nhưng mà trừ khi không còn cách nào khác, hắn bây giờ có thể ít dùng đến Vũ Trụ Duy Mô thì hạn chế dùng Vũ Trụ Duy Mô.
Có lúc thói quen là một chuyện vô cùng đáng sợ, một khi đã ỷ lại, quen với một thứ nào đó, con người sẽ trở nên không thích suy nghĩ hay tìm kiếm đáp án từ chỗ khác, bây giờ hắn đang có xu hướng đó. Còn một nguyên nhân nữa là hắn luôn cảm thấy Vũ Trụ Duy Mô có vấn đề, lần trước dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra mô hình kết cấu của Đế Hưu Thụ, hắn đã cảm thấy có chút hối hận, cũng may hắn không đặt Đế Hưu Thụ vào trong Vũ Trụ Duy Mô.
Có lẽ là vận may của hắn từ khi tiến vào đây đã bị tiêu hao sạch rồi, nửa tháng tiếp theo, Lam Tiểu Bố không tìm được thứ gì tốt nữa.
Cho dù nơi này có thần linh khí nồng đậm, còn có các lại thần tinh và thần linh thảo cấp thấp, nhưng đây đều không phải thứ Lam Tiểu Bố cần.
Lại tìm kiếm hơn mười ngày nữa, khi Lam Tiểu Bố nhìn thấy một màn trời màu lam, hắn biết nơi này nhất định là nơi ra ngoài.
Lam Tiểu Bố không chần chờ, xông vào màn tời màu lam, hắn chẳng những muốn ra ngoài từ vùng không gian này, thậm chí còn muốn rời khỏi bí cảnh Cuồng Khuyết.
Lần này chuyện đến bí cảnh Cuồng Khuyết hắn đã hoàn thành, không chỉ như vậy, còn lấy được một đống đồ tốt. Bây giờ ra ngoài, hắn muốn làm chuyện của mình.
Đại Hoang Thần Giác cần phát triển, thánh môn ở Trường Sinh giới nhất định chính là tai họa, không thể để cho những tai họa này tiếp tục gây tai họa nữa. Chờ sau khi hắn rời khỏi đây, sẽ quay về dáng vẻ của Khỏ Hạnh, đi gây rối với những thánh môn khác, kéo một vài mối làm ăn cho Trường Sinh Thánh Đạo rồi tính tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận