Khí Vũ Trụ

Chương 2386 - Tình này đã biến thành hồi ức (2)

Lam Tiểu Bố lấy Thất Giới Thạch ra nói, “Đi thôi, chúng ta đến bên ngoài Chân Diễn Thánh Đạo xem thử.”
Dù sao thì Đỗ Bố cũng là người cùng hắn vào sinh ra tử, hơn nữa vẫn tương đối tin tưởng hắn, không biết tin tức của Đỗ Bố thì thôi, bây giờ đã biết Đỗ Bố nằm trong tay Quan Dục Tuyết, nếu như không cứu, chính bản thân Lam Tiểu Bố cũng chẳng thể thuyết phục được chính mình.
Sau khi kích phát Thất Giới Thạch, Lam Tiểu Bố đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hắn muốn giết Quan Xung, vì sao nhất định phải tự mình ra tay? Hắn cũng có thể tìm người giúp đỡ mà. Nếu không, chờ đến khi hắn tu luyện đến cấp độ có thể giết được Quan Xung, vậy thì phải chờ đến tháng năm nào chứ?
Ở đại vũ trụ này, người có thể liên thủ với hắn chỉ có Mạc Vô Kỵ, nhưng bây giờ hắn còn chưa biết Mạc Vô Kỵ đang ở đâu, tu vi của hai người bọn họ mà không tăng lên, vậy thì đừng hòng có thể xử lý được Quan Xung.
“Tiểu Bố, bây giờ chúng ta đi đâu?’ Tề Mạn Vi thấy Lam Tiểu Bố trầm tư không nói, chủ động hỏi một câu.
“Đến Đại Băng Bàn Cung.” Lam Tiểu Bố đột nhiên nói.
Tề Mạn Vi kinh ngạc nói, “Tiểu Bố, không phải ngươi vừa mới cứu được Thái Xuyên từ Đại Băng Bàn Cung sao? Bây giờ lại đến Đại Băng Bàn Cung, chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao? Hơn nữa bây giờ Đại Băng Bàn Cung nhất định đang bảo vệ rất nghiêm ngặt.”
Lam Tiểu Bố cười cười, “Cái đó thì chưa chắc, ta đến Đại Băng Bàn Cung chờ một người, nếu như trong vòng mười năm Đại Băng Bàn Cung không bị diệt, vậy thì chúng ta lập tức đi.”
Lam Tiểu Bố đến Đại Băng Bàn Cung là chờ Thạch Uyển Dung, Thạch Uyển Dung là do hắn cứu đi, chỉ cần Thạch Uyển Dung không ngốc, vậy thì sẽ đưa tin nàng bị Đại Băng Bàn Cung bắt cho phụ thân Thạch Trường Hành của nàng biết. Đại Băng Bàn Cung rõ ràng là vô cùng kiêng kị phụ thân của Thạch Uyển Dung, điều này nói rõ phụ thân Thạch Trường Hành của Thạch Uyển Dung có thực lực không thấp.
Một cường giả khi biết con gái của mình bị một tông môn bắt lại tra tấn, đồng thời ép hỏi công pháp đại đạo, nếu như cường giả này không ra tay xử lý thì mới là chuyện lạ.
Lam Tiểu Bố ở chỗ này chờ Thạch Trường Hành, chỉ cần Thạch Trường Hành đến diệt Đại Băng Bàn Cung, hắn cũng không để ý mà ra tay giúp một chút. Đương nhiên sau khi giúp Thạch Trường Hành, hắn muốn nhờ Thạch Trường Hành giúp một chuyện, xử lý Quan Xung.
Với chuyện hắn cứu được Thạch Uyển Dung, lại giúp Thạch Trường Hành diệt đi Đại Băng Bàn Cung, mời Thạch Trường Hành giúp hắn ra tay xử lý Quan Xung chắc hẳn không có vấn đề gì.
Tại một đạo thành hoang vu cách Lam Tiểu Bố trăm triệu vạn dặm, một nữ tử tóc vàng đang trốn giữa đống tường đá đổ vụn, nữ tử này chính là Thạch Uyển Dung mà Lam Tiểu Bố cứu được.
Thạch Uyển Dung hiểu rõ hơn ai hết, bây giờ Đại Băng Bàn Cung nhất định đang truy sát nàng ở khắp nơi. Nàng nhất định phải tìm được phụ thân nàng trước khi Đại Băng Bàn Cung tìm được mình, nếu không, nàng nhất định sẽ bị bắt về Đại Băng Bàn Cung một lần nữa.
Tòa đạo thành hoang vu này Thạch Uyển Dung có biết, năm đó khi nàng và phụ thân đi ngang qua nơi này, cái đạo thành này được gọi là Trớ Chú đạo thành.
Nghe nói chỉ cần tu sĩ đi vào cái đạo thành này, sẽ bị một loại đạo tắc Trớ Chú khóa lại, sau đó cuối cùng bị nguyền rủa mà đạo cơ vỡ nát, thần hồn niết hóa, biến thành hư vô.
Bởi vì tu sĩ tử vong trong cái Trớ Chú đạo thành này quá nhiều, hơn nữa ở đại vũ trụ cũng gây ảnh hưởng không tốt. Sau này Thiên ĐÌnh của Trung Ương thế giới ra mặt, Thiên Đế Khổ Nhất Sí tự tay biến cái Trớ Chú đạo thành này thành một mảnh phế tích.
Mặc dù như vậy, có rất nhiều người vẫn không muốn đến cái phế tích Trớ CHú đạo thành này.
NGhe nói người tới nơi này, đều sẽ xảy ra đủ loại chuyện. Năm đó khi Thạch Uyển Dung và phụ thân của nàng đi ngang qua đây, phụ thân của nàng nói đó chỉ là đạo tắc Trớ CHú mà thôi. Cái đạo tắc Trớ Chú này đã bị Khổ Nhất Sí hủy đi, cho nên Trớ Chú đạo thành bây giờ an toàn rồi.
Sở dĩ Thạch Uyển Dung trốn ở chỗ này, là bởi vì nàng luôn cảm thấy vô cùng nguy hiểm, dường như có thể bị Đại Băng Bàn Cung bắt trở về bất cứ lúc nào. Mà bên ngoài Trớ Chú đạo thành có một loại đạo tắc phòng ngự, dùng giác quan không thể nào cảm nhận được nơi này.
Nàng hoài nghi Đại Băng Bàn Cung có hạ ấn ký đạo niệm trên người nàng, nhưng mà nàng không thể tìm ra được cái ấn ký đạo niệm này.
Bởi vì có loại cảm giác này, Thạch Uyển Dung không còn dám trốn nữa. Nàng mà trốn nữa, nhất định sẽ bị người Đại Băng Bàn Cung bắt về diệt khẩu.
Nơi này thần niệm không cảm ứng được, nhưng mà Thạch Uyển Dung tin tưởng phụ thân nàng, phụ thân nàng nhất định có thể tìm ra nơi này, cứu nàng về.
Núp ở trong phế tích, Thạch Uyển Dung dường như ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, cho dù phụ thân nàng đã từng nói, bây giờ Trớ Chú đạo thành đã an toàn. Nhưng mà nghĩ đến nơi này không có người nào dám đến, nghĩ đến trước đó trong cái thành này xuất hiện đủ loại chuyện lạ, trong lòng nàng vẫn có chút bất an.
Có một câu gọi là sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó, cho dù Thạch Uyển Dung nín thở, nhưng nàng vẫn cảm nhận được một loại nguy cơ nhàn nhạt. Giống như có một đạo thần niệm như một cái roi dài lạnh buốt không ngừng quấn trên cổ nàng, khiến nàng cảm thấy hô hấp cũng có chút gian nan.
“Là ai…” Thạch Uyển Dung hoảng sợ vô cùng, nàng đột nhiên quay đầu lại, nhưng mà phía sau cũng chỉ có một tảng đá nát, không có bất cứ gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận