Khí Vũ Trụ

Chương 1807 - Một hơi thở một luân hồi, một quyền độ tam sinh.

Lam Tiểu Bố quay người định rời đi, đột nhiên cảm thấy không đúng. Một cây cầu gỗ như thế nào, cho dù đã nhìn ra được đây là Tiên khí cấp thấp dùng tiên tài cấp thấp luyện chế ra, nhưng mà một khi gặp phải người cẩn thận, nhất định sẽ lấy cái cầu gỗ này đi. Lam Tiểu Bố không tin tất cả mọi người đều sẽ có ý nghĩ giống như Cô Đình cà Tiển, chỉ cần xác định đây là Tiên Khí cấp thấp thì sẽ bỏ qua không quan tâm.
Nếu như có người lấy cái cầu gỗ này đi, vì sao cầu gỗ này còn ở đây?
Nghĩ đến đây, thần niệm Lam Tiểu Bố lại thẩm thấu vào trong cây cầu gỗ này, thậm chí hắn còn dùng đển thủ đoạn Thần Hồn Thứ. Thế nhưng cho dù hắn dò xét thế nào, đây cũng chỉ là một cây cầu gỗ dùng tiên tài cấp thấp luyện chế ra.
Kỳ quái, Lam Tiểu Bố lại dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng mô hình kết cấu của cái cầu gỗ này.
Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng mô hình kết cấu của cây cầu gỗ, Lam Tiểu Bố lập tức kinh hãi. Trong tình huống bình thường, thứ Vũ Trụ Duy Mô không thể tạo dựng ra mô hình kết cấu ít càng thêm ít. Hoặc là tốc độ tạo dựng mô hình vô cùng chậm chạp cũng không nhiều, trước đó ĐẠi Tinh Cầu Thuật là một, cho đến bây giờ vẫn chưa tạo dựng ra.
Nhưng tốc độ tạo dựng mô hình của cây cầu gỗ này, Lam Tiểu Bố phát hiện cũng vô cùng chậm chạp.
Nếu quả thật đây là một cây cầu gỗ dùng tiên tài cấp thấp luyện chế, chỉ sợ trong chớp mắt là đã tạo dựng xong.
Cầu gỗ này không đơn giản, Lam Tiểu Bố nghĩ đến đây, lập tức muốn cất cầu gỗ đi, sau đó trở về từ từ nghiên cứu.
Chỉ là hắn đột nhiên dừng lại hành động của mình, vừa rồi hắn còn nghĩ đến chuyện sẽ có người lấy cây cầu gỗ này đi, đã như vậy, vì sao nó còn ở chỗ này? Nếu như hắn suy đoán chính xác, vậy cho dù hắn có lấy cái cầu gỗ này đi, cái lấy đi được kia tuyệt đối không phải là cái cầu gỗ mà bây giờ hắn thấy.
Lam Tiểu Bố bắt đầu dựa theo đạo quyển Luân Hồi vận chuyển công pháp đại đạo Luân Hồi, vận chuyển đại đạo Luân Hồi hình thành nên đạo vận Luân Hồi bao lấy cây cầu gỗ. Chỉ qua nửa ngày, đạo vận đại đạo Luân Hồi của Lam Tiểu Bố và cây cầu gỗ này đã hình thành nên một cái lối đi.
Cho dù Lam Tiểu Bố đang nhắm mắt lại, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng được mình đang đứng trên một cây cầu gỗ dài dằng dặc không thấy được điểm cuối, bên dưới cầu gỗ có sóng cả cuồn cuộn, thần niệm thẩm thấu xuống dưới, tựa như đã trải qua vô số lần sinh tử, hoặc là muốn tránh khỏi sóng lớn hồn phách cuồn cuộn này mà không được.
Không đợi Lam Tiểu Bố nhìn rõ xem trong sóng lớn cuồn cuộn này còn có thứ gì, đã cảm thấy một luồng cuồng phong âm khí công kích đến, Lam Tiểu Bố theo bản năng giật nảy mình, hắn cảm thấy hồn phách và Nguyên Thần của mình sắp bị luồng âm phong này cuốn đi thổi tan.
Khí Vận Chi Thụ chập chờn, Lam Tiểu Bố tỉnh táo lại, thần niệm lập tức câu thông Đế Hưu Thụ.
Ý thức tối tăm mờ mịt hoàn toàn rõ ràng, Lam Tiểu Bố cuối cùng cũng thấy rõ cầu gỗ dưới chân, cầu gỗ cũng không rộng, dưới chân lờ mờ có vài chữ viết.
Lam Tiểu Bố nhìn kỹ một chút, hoặc là vì hắn tập trung lực chú ý, những chữ trước mắt cũng càng ngày càng rõ ràng.
Một hơi thở một luân hồi!
Đây là Luân Hồi Kiều? TRong lòng Lam Tiểu Bố khiếp sợ vô cùng. Hắn biết ở Lục Đạo Niết Bàn có đạo tắc Luân Hồi, nhưng hắn không ngờ đạo tắc Luân Hồi lại ẩn giấu trong một cây cầu gỗ nhỏ. Thật giống như Lục Đạo Trì là nơi chứa lạc ấn đạo tắc Kiến Luân, Luân Hồi Kiều chính là lạc ấn đạo tắc Luân Hồi.
Nếu như đây là Luân Hồi Kiều, vậy sóng cả quay cuồng bên dưới kia chính là Hoàng Tuyền đang chảy?
Công pháp đại đạo Luân Hồi điên cuồng vận chuyển, Lam Tiểu Bố không ngừng bóc tách đạo vận Luân Hồi bên trong Luân Hồi Kiều ở Lục Đạo Niết Bàn. Giờ phút này Lam Tiểu Bố hoàn toàn hiểu ra, nếu như không thể cảm ngộ được đạo vận Luân Hồi, vậy thì cho dù hắn có lấy Luân Hồi Kiều đi, chờ sau khi hắn rời khỏi nơi này, Luân Hồi Kiều vẫn sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Hơn nữa hắn cuối cùng cũng không nhìn thấy Luân Hồi Kiều, nói cách khác, Luân Hồi Kiều đều chỉ cho mỗi người cơ hội một lần, Bỏ qua cơ hội cảm ngộ lần này, vậy thì vĩnh viễn không thể nào cảm ngộ đạo tắc Luân Hồi chân chính.
Lam Tiểu Bố dứt bỏ tâm tư, mảnh vỡ Pháp tắc Luân Hồi tụ tập quanh người hắn càng lúc càng nhiều, khi công pháp đại đạo Luân Hồi không ngừng vận chuyển, đạo tắc Luân Hồi của bản thân hắn cũng dần dần tạo thành thực chất, từ từ dung nhập vào trong Trường Sinh Quyết.
Cũng không biết qua bao lâu, Lam Tiểu Bố hét to một tiếng, tiến lên một bước, vung tay lên, một luồng đạo vận Luân Hồi có thể niết hóa mọi sinh linh được đánh ra.
Tất cả tồn tại, chỉ cần ở trước đạo tắc Luân Hồi này của hắn, cho dù ngươi là nhân vật oai hùng đến mức nào, cho dù tương lai ngươi mạnh đến đâu, ngươi cũng phải đi luân hồi.
Thủ doạn này thật là lợi hại, bản thân Lam Tiểu Bố cũng không nhịn được thầm khen một tiếng, thật sự là một hơi thở một luân hồi mà.
Quay đầu nhìn lại, cái cây cầu gỗ này đã biến mất. Đồng thời một hư ảnh cây cầu gỗ xuất hiện trong thức hải của Lam Tiểu Bố, trên cầu gỗ có mấy chữ đang lơ lửng, chính là một hơi thở, một luân hồi.
Tâm trạng Lam Tiểu Bố rất tốt, hắn vậy mà đã cảm ngộ được đạo tắc Luân Hồi. Nếu như Tiển không lừa hắn, vậy khi hắn tìm đến Tam Sinh Thạch, cảm ngộ được đạo tắc Tam Sinh rồi, hắn có thể cảm ngộ được toàn bộ đạo tắc Lục Đạo ở nơi này.
Sau khi Lam Tiểu Bố đi chưa đến một canh giờ, một nữ tử có khí thế hùng hậu xuất hiện tại vị trí của Lam Tiểu Bố.
Nữ tử nhìn bốn phía một hồi lâu, thần niệm không ngừng quét đến quét lui, sau đó nhíu mày nói, “Kỳ quái, cầu gỗ không phải ở ngay chỗ này sao? Vì sao ta tìm không thấy? Tìm không thấy cầu gỗ, thế thì làm sao đến chỗ Tam Sinh Thạch?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận