Khí Vũ Trụ

Chương 490: Trận văn hư không. (2)

Bách Đoan Phục thật sự rất cẩn thận, ở chính nơi mình tu luyện cũng bố trí nhiều cạm bẫy như vậy.
Lam Tiểu Bố hoàn toàn không đợi cái Khốn Sát tiên trận cấp năm này phát động, đã trực tiếp lấy mấy lá trận kỳ ra vứt xuống. Một đầu thông đạo lập tức xuất hiện trước mặt Lam Tiểu Bố.
Giờ phút này không cần dùng thần niệm rà quét, Lam Tiểu Bố đã nhìn thấy một phòng tu luyện, bên ngoài phòng tu luyện không hề có một hộ trận gì cả, chỉ có một cái bồ đoàn. Tại một góc hẻo lánh trong phòng tu luyện, có một nữ tử vô cùng xinh đẹp lại tiều tụy đang bị cấm trận khóa lại.
Đây nhất định là Thượng Quan Thiên, Lam Tiểu Bố bước mấy bước vào phòng tu luyện, lại ném mấy lá trận kỳ xuống, cấm trận đang giam Thượng Quan Thiên lập tức bị mở ra.
Thượng Quan Thiên kinh ngạc nhìn Lam Tiểu Bố, nàng không biết Lam Tiểu Bố là ai, vậy mà không đi vào cùng Bách Đoan Phục, điều này khiến nàng không thể hiểu được.
Không đợi Thượng Quan Thiên hỏi, Lam Tiểu Bố đã nói, “Ngươi chính là Thượng Quan Thiên đúng không, Bách Đoan Phục vừa mới ra ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không đến đây.”
“Chờ một chút, ngươi là ai?” Thượng Quan Thiên khó hiểu nhìn Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố lấy ra lệnh bài Cấm Tiên Ti, “Ta là tiên tào của Cấm Tiên Ti, ngươi lập tức ấn thân đi, sau đó ta dẫn ngươi rời khỏi đây, bởi vì với hộ trận ở đây, cho dù ngươi có đi theo phía sau ta cũng không thể chạy thoát được.”
Cấm Tiên Ti? Thượng Quan Thiên không rõ vì sao người của Cấm Tiên Ti lại có thể đến đây, nhưng mà nàng biết cho dù có phải là tiên tào của Cấm Tiên Ti hay không, kết quả cuối cùng sẽ không tệ hơn so với việc nàng còn bị giam ở đây.
“Được.” Thượng Quan Thiên cực kỳ dứt khoát nói, sau đó sử dụng Ẩn Thân Thuật lên người mình.
Lam Tiểu Bố cũng không khách sáo, bắt lấy Thượng Quan Thiên lách mình xông ra khỏi tầng tầng lớp lớp sát trận, hộ trận, cấm trận và Hư Không Vô Ngấn Xúc Phát trận.
Ẩn Thân Thuận của Thượng Quan Thiên rõ ràng không thể nào tránh được ánh mắt của người khác, Lam Tiểu Bố vô cùng dứt khoát khắc họa trận văn Ẩn Nặc lên người Thượng Quan Thiên. Loại trận văn hư không này hắn vừa mới học được, bây giờ đã dùng đến. Trừ khi Bách Đoan Phục đụng phải, nếu không tiên trận sư không hiểu trận văn hư không này hoàn toàn không thể nhìn ra được hắn đã khắc họa trận văn hư không.
Trận văn mà Lam Tiểu Bố khắc họa ra chính là trận văn hư không cấp một, bởi vì trình độ trận đạo của hắn mạnh hơn Bách Đoan Phục rất nhiều. Cho dù là vừa mới học được, nhưng trình độ trận vắn đã vượt xa Bách Đoan Phục chỉ có thể khắc họa được trận văn hư không cấp một.
Trình độ trận pháp của Bách Đoan Phục, Lam Tiểu Bố đoán chắc hẳn là tiên trận sư cấp ba. Những tiên trận cấp ba và Hư Không Vô Ngấn Xúc Phát trận cấp một ở chỗ của Bách Đoan Phục chắc là do chính hắn bố trí, còn về bên trong, Khốn Sát tiên trận cấp năm kia, nhất định là Bách Đoan Phục mời người bố trí.
Dẫn theo Thượng Quan Thiên, Lam Tiểu Bố vô kinh vô hiểm rời khỏi Bách Đoan tiên trang. Sau khi rời khỏi Bách Đoan tiên trang rồi, Lam Tiểu Bố lấy ra một món Tiên khí phi hành thượng phẩm, đi ngược hướng với Cấm Tiên Ti tẩu thoát.
Bán án của Thượng Quan Thiên liên quan đến quá nhiều, Lam Tiểu Bố biết Cấm Tiên Ti nhất định không muốn nhận, hắn cũng không phải muốn tra án, chỉ là muốn biết “Đệ Nhị Đạo Điển” xuất hiện như thế nào.
Tại một nơi hoang dã cách Bách Đoan tiên trang mất trăm dặm, lúc này Lam Tiểu Bố mới ngừng phi thuyền lại.
“Nơi này không phải Cấm Tiên Ti?” Thần niệm của Thượng Quan Thiên quét qua xung quanh, lập tức biết nơi này không phải Cấm Tiên Ti.
Lam Tiểu Bố áy náy nói, “Nơi này quả thật không phải Cấm Tiên Ti, bởi vì vụ án của ngươi có liên quan đến quá nhiều vấn đề, chỉ sợ Cấm Tiên Ti cũng không muốn tra. Ta muốn tra chuyện này, là do người có “Đệ Nhị Đạo Điển” là bạn của ta, ta muốn biết Hi Đồ có được “Đệ Nhị Đạo Điển” như thế nào? Quan trọng nhất là bạn ta bây giờ đang ở đâu?”
Trong mắt Thượng Quan Thiên lộ ra vẻ khinh bỉ, rõ ràng là trong lòng nàng cho rằng Lam Tiểu Bố nói cái gì mà người giữ “Đệ Nhị Đạo Điển” là bạn hắn, hoàn toàn là nói bậy. Nói tới nói lui cũng chỉ là muốn có được “Đệ Nhị Đạo Điển” mà thôi.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Ngươi nghĩ như thế nào ta không quan tâm, bây giờ thứ ta muốn không phải là “Đệ Nhị Đạo Điển”, mà là hi vọng ngươi nói cho ta biết, Hi Đồ lấy được “Đệ Nhị Đạo Điển” từ trên người ai, người đó bây giờ đang ở đâu.”
“Ta sẽ không nói, “Đệ Nhị Đạo Điển” bây giờ đang ở Bách Đoan gia tộc, người muốn “Đệ Nhị Đạo Điển” thì cứ trực tiếp đến Bách Đoan gia tộc tìm là được. Đạo lữ của ta đã có lỗi với người khác, nếu như ta lại tiết lộ tin tức của người khác, vậy ta còn là người sao?” Thượng Quan Thiên từ tốn nói.
Lam Tiểu Bố mừng rỡ không thôi nói, “Nàng không sao ư?”
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố không phải đang giả vờ, Thượng Quan Thiên khó hiểu một chút, chẳng lẽ đối phương không phải vì “Đệ Nhị Đạo Điển” mà đến?
Lam Tiểu Bố thành khẩn nói, “Ngươi cũng biết, “Đệ Nhị Đạo Điển” là loại bảo vật không thể nào phỏng chế được. Cho nên ta cũng không thèm để ý đến “Đệ Nhị Đạo Điển”, ta thật sự lo lắng cho bạn của ta.”
Thượng Quan Thiên hiểu được, Lam Tiểu Bố nói không sai. “Đệ Nhị Đạo Điển” bây giờ đang ở Bách Đoan gia tộc, cho dù Lam Tiểu Bố tìm được người lấy ra “Đệ Nhị Đạo Điển”, cũng không thể lấy được “Đệ Nhị Đạo Điển”.
Nghĩ đến đây Thượng Quan Thiên hỏi, “Ngươi có thể nói ra tên người bạn kia của ngươi cho ta biết được không, nếu như ngươi không biết, vậy ta sẽ không nói.”
Lam Tiểu Bố lập tức nói, “Bạn của ta tên là Liễu Ly, “Đệ Nhị Đạo Điển” là của nàng.”
Nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, Thượng Quan Thiên thi lễ với Lam Tiểu Bố một cái, “Thật xin lỗi, phu quân ta quả thật lấy được “Đệ Nhị Đạo Điển” trên người của Liễu Ly…”
“Vậy Liễu Ly bây giờ đang ở đâu?” Lam Tiểu Bố lo lắng vô cùng.
Nghe thấy Lam Tiểu Bố nói được cái tên Liễu Ly ra, Thượng Quan Thiên khẳng định Lam Tiểu Bố không lừa nàng, bởi vì “Đệ Nhị Đạo Điển” là ở trên người Liễu Ly, chuyện này hẳn chỉ có mình nàng biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận