Khí Vũ Trụ

Chương 603: Uy danh (2)

Mặc dù trình độ trận đạo của hắn rất mạnh, nhưng vì trình độ khí đạo bị hạn chế, bây giờ hắn chỉ mới có thể luyện chế ra được tiên trận bàn cấp bảy mà thôi.
Đáng tiếc Lam Tiểu Bố không có thời gian học tập luyện khí, bây giờ hắn còn muốn nhanh chóng tăng tu vi của mình lên. Chỉ cần lên đến tiên vương, cho dù đối mặt với tiên đế, hắn cũng có thể chạy thoát.
Cho nên bây giờ Lam Tiểu Bố vừa luyện chế trận bàn, vừa điên cuồng tu luyện tăng thực lực của mình.

Bây giờ ở Ma Huyền Tiên Vực, ai là người hối hận nhất, đó chính là ba Tiên Đình Vương còn lại của Ma Huyền Tiên Vực. Uổng cho ba người bọn họ làm tiểu nhân đã nhiều năm, trước khi thú triều đến đã trốn đi. Chẳng những chạy trốn, mà còn dẫn hết quân tu sĩ của mình đi. Chuyện này vốn cũng không sao cả, nhưng khi so sánh với Tiên Đình Vương Tập Thịnh Doãn của La Vân Tiên Đình, hành vi tham sống sợ chết, chỉ vì tư lợi của bản thân thể hiện rõ ra không sót một thứ gì.
Tiên đình vương Tập Thịnh Doãn của La Vân Tiên Đình dẫn theo một phần quân tu sĩ ở lại Ma Huyền Hành Đạo tiên thành cùng sống cùng chết với tiên thành, chẳng những thu hoạch được vật liệu từ con báo yêu cấp mười kia và nội đan, mà còn thu hoạc được sự tôn kính của toàn bộ tu sĩ Ma Huyền Tiên Vực. Càng quan trọng hơn là, người sư phụ kia của Lam Tiểu Bố cũng vô cùng tán thưởng Tập Thịnh Doãn, cảm thấy hắn không tệ.
Sau khi Đằng Cập Lâu nhận được tin tức này thì hối hận vô cùng, hắn đã đoán được trận thú triều đáng sợ nhất sắp đến, nhưng không dự đoán được rằng trận thú triều này kết thúc như thế nào. Trước đó vẫn luôn đứng ra bảo vệ Ma Huyền Tiên Vực cả hai năm, cuối cùng chỉ vì một hai tháng này mà thất bại trong gang tấc.
Thậm chí sau khi tiên yêu thú trong Ô Đào Lâm Mạch bị đánh lui, quân tu sĩ của hắn vẫn còn đang trên đường rút lui. Có gì có thể uất hận hơn bây giờ sao?
Hối hận nhưng mà cũng sợ hãi, nếu như không phải Đằng Mạn Nhi phản ứng chậm chạp, sau này mới nhớ đến chuyện Lam Tiểu Bố chính là Ngôn Thừa Kiếm, vậy thì bây giờ chỉ sợ hắn đã nằm trong danh sách những nguời phải giết của sư phụ Lam Tiểu Bố rồi.
Lam Tiểu Bố lấy được nhiều bảo vật của Tịch Đình thương hội như vậy, Đằng Cập Lâu hắn cho dù có là thánh nhân, sợ rằng cũng không nhịn được muốn ra tay với Lam Tiểu Bố.
Bây giờ hắn không hề cảm thấy kỳ lạ khi Lam Tiểu Bố có thể lấy được bảo vật của Tịch Đình thương hội, có một sư phụ nghịch thiên như vậy, đừng nói là cấm chế trong sảnh triển lãm của Tịch Đình thương hội phần lớn đều là tiên trận cấp bảy, cho dù có là tiên trận cấp chín cũng chẳng thể làm khó được người ta.
Theo Đằng Cập Lâu, lấy trộm bảo vật của Tịch Đình thương hội, không phải là Lam Tiểu Bố, mà là sư phụ của Lam Tiểu Bố.
Cùng lúc đó, Tịch Đình thương hội cũng biết đến sự tồn tại của sư phụ Lam Tiểu Bố, một cường giả như vậy, có theer dễ dàng nghiền éo tiên yêu thú cấp mười, cộn thêm chuyện có thể tiện tay bố trí ra tiên trận cấp chín, rất có thể đó chính là người đã lấy đi bảo vật của Tịch Đình thương hội.
Nếu không phải là cường giả như vậy, làm sao có thể dễ dàng lấy đi bảo vật của Tịch Đình thương hội? Hơn nữa còn có thể dễ dàng loại bỏ ấn ký thần niệm trên đó?
Thế nhưng biết được thì sao chứ? Người ta ngay cả tiên yêu thú cấp mười mà còn có thể dễ dàng nghiền ép, ngươi dám đi tìm người ta à? Còn về đệ tử Lam Tiểu Bố của người ta, đừng nói là bây giờ đã mất tích, Tịch Đình thương hội hắn cũng không dám quang minh chính đại tìm đến cửa đâu.
Lam Tiểu Bố cũng không biết, trong lúc vô tình, bố cục mà hắn đặt ra đã khiến Tịch Đình thương hội đánh bậy đoán được câu trả lời chính xác. Nếu như biết có di chứng này, hắn sẽ không tùy tiện nói đó là sư phụ của mình.
Còn về Trị gia, bây giờ chỉ hy vọng sư phụ Lam Tiểu Bố sẽ không để ý đến bọn hắn, hoặc không điều tra đến chuyện bọn hắn định bắt Lam Tiểu Bố đi.
Một đầu Tiên Linh Mạch cực phẩm quả thật rất quý, nhưng so với sinh tử của toàn gia tộc, vậy thì có là gì chứ? Nếu như nói một cường giả có thể vung tay đập chết hơn triệu tiên yêu thú, không dám giết Trị gia hắn đến mức máu chảy thành sông, chính bọn hắn cũng chẳng tin.
Hơn nửa năm trôi qua, khi Lam Tiểu Bố sắp đến gần Thiên Giang tiên thành, tu vi đã đến Đại La Kim Tiên tầng bốn.
Tu vi đến Đại La Kim Tiên tầng bốn, tiên trận bàn cấp bảy các loại đã luyện chế ra được một đống lớn, quan trọng nhất là Ngũ Hành độn thuật cũng đã đến nhập môn. Lam Tiểu Bố cảm thấy mình có thể dùng bộ dáng thật của mình để tiến vào trong Thiên Giang tiên thành.
Nếu như vô tình gặp phải một Tiên Đế nào muốn ra tay với hắn, hắn sẽ lấy ra một dống tiên trận bàn cấp bảy, sau đó dựa vào Ngũ Hành độn thuật bỏ chạy một quãng. Sau đó lại không ngừng dùng trận bàn truyền tống, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Lam Tiểu Bố vừa mới khôi phục lại bộ dáng thật của mình, thần niệm đã quét đến một cái Nguyên Thần bị hư hại ở nơi xa. Còn có mấy thân ảnh đang truy sát phía sau.
Bóng dáng vô cùng quen thuộc, Lam Tiểu Bố hơi cau mày rồi lập tức nhớ ra. Nguyên Thần này không phải là Nguyên Thần bị khóa trong cây trụ lớn lúc hắn từ Nguyên Châu truyền tống ra ngoài hay sao? Lúc đó Nguyên Thần này bị cây cột kia giam giữ lại, sau đó hắn đã cứu đối phương a.
Không ngờ còn có duyên gặp lại, cách biết bao nhiêu hư không chứ? Lại còn có thể gặp phải đối phương. Gia hỏa này lăn lộn cũng chẳng ra gì cả, đã nhiều năm như vậy rồi, Nguyên Thần vẫn là Nguyên Thần, cũng chẳng ngưng luyện được bao nhiêu. Đúng rồi, còn bị người đuổi giết nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận