Khí Vũ Trụ

Chương 191: Tới, tới, tới đây đi, bút của ngươi đây (2)

Nhìn đệ tử của những môn phái khác, một khi bị người bắt nạt thì nhất định sẽ có đại sư huynh ra mặt bảo hộ, hoặc là đệ tử cốt cán trong tông môn đứng ra. Chỉ có đệ tử của Thiên Vân môn khi bị người ta bắt này thì phải cười làm lành rồi rút đi, đó cũng là một nguyên nhân khiến Thiên Vân tiên môn ngày càng sa sút.
Lão giả thở dài nói: “Ta đồng ý, vốn ta định truyền chức trưởng môn cho ngươi rồi, vậy ngươi cứ làm theo ý mình đi. Những năm này đệ tử của Thiên Vân môn chúng ta quả là phải chịu quá nhiều ủy khuất rồi.”
“Cảm ơn sư phụ.” Phiến Thiên Nguyệt kích động tới mức suýt chút nữa thì nhảy cỡn lên.
Trình Nhất Tiểu nói: “Ta lo rằng một nhân vật như thành chủ thành Mưu Bắc chưa chắc đã chịu lên làm trưởng môn của Thiên Vân môn chúng ta.”
Nhưng Phiến Thiên Nguyệt không quan tâm tới lời của Trình Nhất Tiểu, vẫn tỏ ra kích động nói: “Ta đi mời, ta nhất định phải mời thành chủ Lam Tiểu Bố thành Mưu Bắc tới Thiên Vân môn làm trưởng môn đại sư huynh của ta.”
….
Thành Mưu Bắc càng ngày càng phồn thịnh, ngay cả Cổ Đạo cũng không nhịn được mà thường xuyên đi loanh quanh vài vòng quanh những con đường náo nhiệt. Cộng thêm người trong thành Mưu Bắc đều biết tới lai lịch của Cổ Đạo, nó chính là sủng vật của thành chủ. Mọi người trong thành không cho nó một bụi linh thảo thì cũng sẽ cho một viên đan dược, còn không sẽ là một viên linh thạch.
Ban đầu, Cổ Đạo ra ngoài đi dạo xem náo nhiệt là do nó tu luyện mệt nên mới ra ngoài, nhưng sau khi phát hiện ra ngoài lại có phúc lợi tốt như thế, nó lập tức đi không biết mệt, thậm chí còn xin Lam Tiểu Bố chiếc túi trữ vật của Bặc Đạt để treo trên cổ. Mỗi lần ra ngoài đều được cho thứ tốt, đồ ngu mới không đi.
Hơn nữa do mọi người quá nhiệt tình nên Cổ Đạo cảm thấy nó rất được hoan nghênh, không thấy sao? Khi nó vẫn còn cách mọi người rất xa thì mọi người đã vội tươi cười rạng rỡ chào hỏi nó: “Ôi chao, là Cổ Đạo tới đúng không, ta vừa mới bắt được thịt cá tươi ở Bất Dạ Hải này, cho ngươi một chút được không?”
Không thì cũng là: “Chỗ ta còn có hai viên linh thạch hạ phẩm, Cổ Đạo, làm phiền ngươi mang đi giúp ta đi.”
Bây giờ Cổ Đạo đã to hơn, ít nhất nó cũng không ăn thịt bình thường.
Đi loanh quanh trên đường mà đeo túi trữ vật căn bản không giàu thì cũng phú quý, hơn nữa cũng phải có thực lực thì mới có được. Nếu không, chỉ cần ngươi vừa bước chân ra khỏi cửa thì sẽ lập tức bị để mắt tới.
Nhưng Cổ Đạo lại không nằm trong những trường hợp đó, Cổ Đạo có thể tùy ý đeo túi trữ vật trên cổ đi dạo khắp nơi mà không có một ai dám đánh chủ ý lên người nó.
Có thể nói, từ khi Lam Tiểu Bố tiêu diệt Bặc Đạt, giải quyết Bất Lao Song Sát của Bất Dạ Hải, thậm chí ngay cả thánh nữ của tiên môn năm sao Tây Côn Luân phái cũng đuổi đi được thì hiện tại toàn bộ thành Mưu Bắc chỉ toàn người tu tiên, ai ai cũng vui vẻ, bao gồm cả Cổ Đạo nữa.
Người duy nhất buồn bực có lẽ chỉ có Lam Tiểu Bố mà thôi, hắn phát hiện dường như chỉ có mình hắn đang mơ tưởng. Gần đây Lưu Mân mang tới rất nhiều công pháp, nhưng đáng tiếc Thất âm vẫn chưa thể dựng ra được một bộ công pháp mới nào.
Vấn đề tuyệt đối không thể nằm ở chỗ Thất âm được, có lẽ là cấp bậc của những công pháp mà Lưu Mân mang tới quá thấp, mà yêu cầu của hắn với công pháp lại quá cao.
Khi hắn khắc những bộ công pháp cấp thấp lên Thất âm có đưa ra yêu cầu riêng, đó là muốn một bộ công pháp cao cấp nhất, có thể tu luyện được toàn bộ thuộc tính. Trừ những cái đó ra thì tốc độ hấp thu linh khí phải cực nhanh, chân nguyên và thần niệm phải tăng lên, ít nhất là gấp mười lần Kim Ô quyết. Những thứ đó vẫn chưa đủ, thậm chí hắn còn yêu cầu công pháp phải lên cấp theo tu vi, công pháp cũng phải lớn mạnh càng nhanh càng tốt. Ừm, còn có các công pháp không được trùng nhau, nếu không sẽ vô dụng.
Không lẽ là do hắn yêu cầu quá cao? Có thể là do Thất âm không biết nói chuyện, nếu Thất âm biết nói chuyện thì không chừng nó sẽ nói với hắn rằng: “Tới, tới, tới đây đi, bút của ngươi đây, ngươi tự viết công pháp đi.”
Lam Tiểu Bố còn đang suy nghĩ bản thân có nên hạ thấp yêu cầu hay không thì ngọn đèn có khách tới trong phủ thành chủ sáng lên, là dấu hiệu có người viếng thăm.
Lam Tiểu Bố sử dụng thần niệm, người đang đứng bên ngoài cửa là người quen, Phiến Thiên Nguyệt. Người này là đệ tử của Thiên Vân môn, mà Thiên Vân môn này rất có khả năng có quan hệ với Hồng Vân tông. Trước đó hắn cũng muốn hỏi thăm một chút chuyện liên quan tới Hồng Vân tông từ người này, giờ người ta lại chủ động tìm tới cửa nên Lam Tiểu Bố sẽ không do dự nữa, trực tiếp mở rộng cấm chế để người này có thể bước vào đại sảnh.
“Phiến Thiên Nguyệt của Thiên Vân môn ra mắt thành chủ, cảm ơn ân cứu mạng của thành chủ lần trước.” Sau khi Phiến Thiên Nguyệt đi vào, đầu tiên là hành một đại lễ, sau đó mới an trí ngồi một bên.
Lam Tiểu Bố bật cười nói: “Là chuyện nhỏ mà thôi, không biết hôm nay Thiên Nguyệt tiên tử tới tìm ta vì chuyện gì?”
Mặt Phiến Thiên Nguyệt đỏ lên, cô tới để cảm ơn, lẽ ra phải mang theo chút lễ vật tới mới phải. Nhưng hiện tại trên người cô chẳng có bao nhiêu đồ tốt, không biết sư phụ vô tình hay cố ý mà không cho cô vào trong bảo khố của tông môn để chọn một lễ vật tới. Cũng có thể là sư phụ cũng biết, trong tông môn không có bảo vật gì cả.
“Ta…” Phiến Thiên Nguyệt chưa sắp xếp được câu từ trong đầu, giờ Lam Tiểu Bố hỏi cô lập tức liền ấp úng. Không lẽ dứt khoát nói, ta muốn mời ngươi tới Thiên Vân môn làm trưởng môn hay sao? Lời này thực sự không thích hợp chút nào. Dù là chuyện gì thì cũng cần phải có lý do.
Lam Tiểu Bố đã nhìn ra được khó khăn của Phiến Thiên Nguyệt, vì thế chủ động hỏi: “Ta muốn thỉnh giáo ngươi một vài vấn đề, lão tổ của Thiên Vân môn là ai? Ngươi biết Hồng Vân tông không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận