Khí Vũ Trụ

Chương 862: Trước nói lí lẽ, sau ra tay.

“Đảo chủ của chúng ta vô cùng hiếu khách, khoảng thời gian này đại trận Vẫn Thạch đang kích phát, những người tiến đến Côn Khư Hải đều sẽ đến Côn Tiền đảo. Đạo hữu đường xa đến đây, bây giờ cũng bị vây ở chỗ này, chắc hẳn định đến Côn Tiền đảo nhỉ?” Người này lại nói tiếp.
Lam Tiểu Bố còn chưa kịp trả lời, một chiéc tiên thuyền hư không đã lao đến. Rất rõ ràng, tiên thuyền này biết về đại trận Vẫn Thạch, trực tiếp chuyển hướng dừng lại ở bến tàu bên ngoài bình đài hư không.
“Là Côn Bằng Hào, do Lượng gia làm chủ.” Một tên tu sĩ vẫn luôn không nói gì thấp giọng nói một câu.
Lam Tiểu Bố cũng có dò xét chiếc tiên thuyền hư không này, so với cái tiên thuyền hư không ba tầng hắn nhìn thấy trước đó, chiếc tiên thuyền này to lớn hơn một chút, khoảng chừng năm tầng.
Sau khi tiên thuyền dừng sát bến tàu hư không, cấm chế trên tiên thuyền mở ra.
Lam Tiểu Bố nhìn thấy tình huống trên tầng hai tiên thuyền xong, khẽ nhíu mày, trên boong thuyền này đang treo ba tu sĩ, hai nam một nữ. Ba tên tu sĩ này còn chưa tuyệt, chắc là đối phương không muốn để ba người này chết, mới đóng đinh treo bọn họ trên một cây cột trên boong thuyền chịu tra tấn.
Cái này không khác gì lúc hắn nhìn thấy Ngải Anh Nhi trên Song Nguyệt tiên thành, chỉ là tu vi của ba người này kém một chút, hơi thở yếu ớt.
“Già đảo chủ có đó không?” Tiên thuyền mở ra một đầu trận pháp thông đạo dài hơn mười trượng, một tên nam tử thân hình cao lớn vừa bước xuống đã hỏi một câu.
Trước đó nam tử định mời Lam Tiểu Bố đến Côn Tiền đảo làm khách nhanh chóng khom người thi lễ, “Kế Lam kính chào Lượng tiên bối.”
Một người khác cũng nhanh chóng đi tới trước nói, “Phủ Khải kính chào Lượng tiền bối.”
Nam tử có thân hình cao lớn này gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía Lam Tiểu Bố đang đứng bên cạnh. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người đứng im không nhúc nhích khi thấy hắn đến.
Cho dù không biết Lượng Trường Tư hắn, chẳng lẽ ngay cả hai tên chấp sự Côn Tiền đảo cũng không biết?
Kế Lâm và Phủ Khải đều không nói chuyện, hắn biết tính tình người Lượng gia rất nóng nảy, chỉ cần Lượng Trường Tư nổi bão, bọn hắn lập tức sẽ bắt Lam Tiểu Bố lại. Cái này chẳng những lấy được thứ trên người Lam Tiểu Bố đi, mà còn bán cho Lượng gia Côn Khư Hải một cái ân tình.
KHiến hai người không ngờ là, sau khi Lượng Trường Tư nhìn lướt qua Lam Tiểu Bố xong. cũng không nổi giận, mà chỉ nhìn Kế Lâm và Phủ Khải nói, “Côn Bằng Hào có chuyện gấp, cho nên không thể nào đợi được kỳ hạn mười năm này, bây giờ nhất định phải vượt qua đại trận Vẫn Thạch ngay, tiến vào Côn Khư Hải. Còn xin hai vị dẫn ta đi gặp Già đảo chủ một chút.”
Loại chuyện này chỉ có đảo chủ mới có thể làm được.
Đại trận Vẫn Thạch cũng có thể vượt qua sớm hơn? Lam Tiểu Bố cũng không muốn chờ ở đây mười năm, hắn lập tức nói, “Ta cũng muốn đi bái kiến Già đảo chủ một chút.”
“Ha ha ha…” Một tiếng cười to truyền đến, “Trường Tư huynh đích thân đến à.”
Nhìn lại, một nam tử có dáng người cao ráo, tướng mạo tuấn lãng đi tới.
Lam Tiểu Bố không cần dùng thần niệm, chỉ cần nhìn khí thế của đối phương một chút đã đoán được đay là một cường giả không kém gì Bán Thần, hơi thở trên người mạnh hơn tiên đế đỉnh phong Lượng Trường Tư này rất nhiều.
“Già huynh.” Lượng Trường Tư cũng tiến lên ôm quyền ân cần hỏi thăm, “Nhiều năm không gặp, thực lực của Già đảo chủ lại tăng tiến thêm một tầng, đúng là đáng mừng.”
Kế Lâm và Phủ Khải khinh thường nhìn lướt qua Lam Tiểu Bố, theo bọn hắn nghĩ, tu vi của Lam Tiểu Bố tuyệt đối không đến tiên đế. Một gia hỏa còn chưa đến tiến đế, mà cũng muốn đi bái kiến Già đảo chủ, đúng là không biết ai cho hắn cái gan đó.
“Trường Tư huynh quá khen, vất vả lắm mới đến đây một chuyến, đến chỗ của ta uống mấy ly trà đi.” Già đảo chủ vô cùng nhiệt tình.
Lượng Trường Tư thở dài, “Già huynh, Côn Bằng Hảo của ta xảy ra chút chuyện, cho nên nhất định phải nhanh chóng quay về Côn Khư Hải. Chính vì vậy, ta mới nhanh chóng đến đây, nếu không thì mười năm sau ta mới có thể đến nơi này.”
“Chuyện này à…” Già đảo chủ có chút khó xử im lặng.
Ngay lúc này, hắn nhận được một truyền âm, “Đảo chủ, người trẻ tuổi kia có một món pháp bảo đỉnh cấp trên người, pháp bảo kia có bề ngoài giống như một cái nồi, nhưng cái nồi này không bình thường, có thể trực tiếp đụng nát thiên thạch mà vẫn còn bình yên vô sự. Ta tận mắt nhìn thấy qua màn hình giám sát, cái nồi kia của hắn đụng nát thiên thạch hai lần rồi.”
Già đảo chủ giật mình, hắn hiểu rõ ràng về đại trận Vẫn Thạch hơn ai hết, lực lượng thiên thạch ở đây đáng sợ như thế nào. Pháp bảo bình thường đừng nói là đụng nát thiên thạch, có thể bảo toàn được sau khi đụng phải đã vô cùng ít ỏi rồi. Chỉ có một số rất hiếm pháp bảo phi hành tiên khí cực phẩm mới có thể còn nguyên sau va chạm với thiên thạch, nhưng mà phải kịp thời cập bến vào bến tàu hư không, nếu không khi đợt thiên thạch thứ hai đến, cũng sẽ bị đập vỡ.
Pháp bảo phi hành cao cấp hơn tiên khí cực phẩm? Vậy thì chỉ có thể là thần khí phi hành.
Già đảo chủ lập tức trở nên thân thiện, hắn nói, “Mặc dù phải tiêu tốn sức lực khá lớn, nhưng mà ai bảo Trường Tư huynh tự mình mở miệng chứ? Ta cho dù có tổn thất bao nhiêu, cũng sẽ mở cái đại trận Vẫn Thạch này ra cho Trường Tư huynh đi qua.”
Nếu như là Thần khí phi hành, vậy thì phải nhanh chóng để Lượng Trường Tư xéo đi, chỉ khi nào Lượng Trường Tư xéo đi rồi, hắn mới có thể tìm hiểu lai lịch của Lam Tiểu Bố, sau đó từ từ ép hỏi chuyện thần khí phi hành.
Nghe Già đảo chủ nói thế, tâm trạng Lượng Trường Tư tốt hơn rất nhiều, lập tức ôm quyền nói, “Thế thì đa tạ Già đảo chủ, đảo chủ yên tâm, tất cả tổn thất đều tính lên người Lượng Trường Tư ta.”
“Ha ha, Trường Tư huynh khách sáo rồi, ta đi bố trí một chút.” Già đảo chủ cười ha ha, nhưng không có nhắc đến chuyện cần thù lao, loại chuyện này mà không cần thù lao vậy Côn Tiền đảo của hắn mở ra để làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận