Khí Vũ Trụ

Chương 1596: Biến cố ở Thiên Nhai. (2)

Nhưng nơi này trừ hắn ra, không có ai biết được bên trong đạo vận HỦy Diệt có Diệt Thế Lượng Kiếp.
Đồ Võng nói, “Cho dù tất cả mọi người có cùng nhau ra tay, cơ hội xé rách hư không cũng chỉ có một lần.”
Người khác không hiểu nhưng Lam Tiểu Bố lại có thể hiểu ra, ở Thiên Nhai, thần nguyên bị tiêu hao hoàn toàn không thể nào khôi phục lại được.
“Mọi người lo lắng có người không dốc toàn lực, một khi có người làm như vậy, vậy những người tiêu hao hết thần nguyên xong đời rồi. Cho nên sau khi lựa chọn được nơi thật tốt, tất cả mọi người đều phát lời thề độc, tuyệt đối phải dốc hết sức mình.”
Nghe thấy vậy, Lam Tiểu Bố mới hơi tin tưởng một chút. Những người ở tại Thiên Nhai, thực lực vốn dĩ vô cùng yếu gà, trong loại tình huống thế này mà còn không dốc hết sức mình, vậy thì tuyệt đối không thể xé mở hư không được.
“Ở lại Thiên Nhai có tổng cộng là 607 người, sau khi tất cả mọi người đã thề xong thì thiêu đốt tinh huyết để ra tay, trong đó Hủy Diệt Thánh Nhân Vọng Luân bỏ sức ra nhiều nhất, hắn cảm ngộ được một tia khí thế đạo vận Hủy Diệt, chính tia đạo vận HỦy Diệt này đã xé hư không ra một kẽ hở. Cùng vì có cái kẽ hở này, mọi người mới dốc toàn lực ra tay, cuối cùng xé mở được vùng hư không ở Thiên Nhai. Sau khi hư không bị xé mở, mọi người đồng loạt lao ra ngoài, ta cũng lao ra từ nơi đó, không cẩn thận bị lạc vào một cái trận môn hư không mà đến đây.”
Đồ Võng nói một hơi, nhớ lại tình cảnh lúc đó, trong lòng hắn ta bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Lam Tiểu Bố cũng hiểu dược, những cường giả kia của Thiên Nhai đi đến đâu, Đồ Võng cũng không biết. Nói một cách khác, Đồ Võng xuất hiện ở nơi này, cũng xem như là may mắn trong may mắn.
Thấy Lam Tiểu Bố im lặng không nói, Đồ Võng tiếp tục nói, “Đạo Quân, tương lai nếu như ngươi gặp Vọng Luân, nhất định phải cẩn thận người này. Người này tâm ngoan thủ lạt, chẳng những thực lực cường đại không gì sánh được, mà động một tí là lại diệt đi sinh linh một giới.”
Đối với Đồ Võng mà nói, Vọng Luân có diệt đi sinh linh một giới hay không hắn ta không thèm để ý chút nào. Nhưng mà hắn ta rất cáo già, biết rất rõ Lam Tiểu Bố không thích loại gia hỏa động một chút là diệt đi sinh linh một giới như vậy, cho nên nói lời này ra chỉ là vì muốn cộng minh với Lam Tiểu Bố mà thôi. Dù sao thì loại lời này cũng chẳng uổng phí chút sực lực nào của hắn ta.
“Đồ đạo hữu, ta và Vọng Luân cùng nhau tiến vào Thiên Nhai, trước đó ta cũng được nhìn thấy thực lực của hắn, HỦy Diệt Thánh Nhân này hình như cũng rất bình thường mà. Đừng nói là Hủy Diệt Thánh Nhân, cho dù có là Trớ Chú Thánh Nhân Minh Thường Tiêu, ta cảm thấy cùng vô cùng bình thường.” Lam Tiểu Bố nghe thấy Đồ Võng bảo hắn cẩn thận Vọng Luân, không nhịn được nói.
Đồ Võng cười ha ha, “Vọng Luân mà lại bình thường? Ngươi chắc hẳn chưa nhìn thấy lúc hắn trở nên độc ác. Hắn ở Thiên Nhai quả thật rất tầm thường, nếu như ở Đại Hoang Thần Giới, chờ tu vi của hắn hoàn toàn khôi phục lại, mười mấy Ha Khô Thánh Nhân chỉ sợ cũng không đủ để người ta giết. Ngược lại là tên Trớ Chú Thánh Nhân Minh Thường Tiêu kia, tên đó đúng thật là bình thường.”
“Vậy còn Vẫn Mệnh Thánh Nhân đâu? Còn nữa, nếu như ngươi không phải Vẫn Mệnh Thánh Nhân, làm sao có được Tiểu Vẫn Mệnh Thuật?” Lam Tiểu Bố nhớ đến chuyện lúc trước mình lấy được Tiểu Vẫn Mệnh Thuật từ chỗ Đồ Võng.
Đối với lời Đồ Võng nói, Lam Tiểu Bố cũng vô cùng tán thành, khi hắn gặp được Vọng Luân, đó là khi Vọng Luân bị trọng thương, hoặc là thực lực bị áp chế đến gần như bằng không. Cho dù la đến Thiên Nhai, Vọng Luân có lực cũng không thể nào thi triển ra được. Nếu như thật sự để Vọng Luân khôi phục thực lực, chỉ sợ sẽ giống như lời Đồ Võng nói.
Đồ Võng giải thích, “Tiểu Vẫn Mệnh Thuật của ta thật sự là lấy được từ chỗ Vẫn Mệnh Thánh Nhân, ta dùng đồ tốt đỉnh cấp đổi được với hắn. Đáng tiếc là ta không có khả năng tu luyện Tiểu Vẫn Mệnh Thuật. Còn chuyện bán Tiểu Vẫn Mệnh Thuật cho ngươi, ta có dùng một vài thủ đoạn thần thông, qua mấy ngày bản trong tay ngươi sẽ tự động biến mất. Nhưng khiến ta không ngờ được là, lần đó sau khi bán cho ngươi, bản chỗ ta cũng biến mất, ta cũng không dám tìm ngươi hỏi có phải là do ngươi động tay động chân hay không.”
Lam Tiểu Bố lúc này mới hiểu ra, hóa ra Đồ Võng không có Đại Vẫn Mệnh Thuật, mà là dùng một loại thủ doạn thần thông lấy được. Còn chuyện Tiểu Vẫn Mệnh Thuật của Đồ Võng biến mất, chuyện này rất bình thường, là do hắn đã tạo dựng ra Đại Vẫn Mệnh Thuật. Đừng nói là Đồ Võng, cho dù là Đại Vẫn Mệnh Thuật trong tay Vẫn Mệnh Thánh Nhân chân chính, bây giờ cũng đã biến mất rồi.
“Đồ đạo hữu, Thiên Nhai có nhiều cường giả như vậy đều lựa chọn rời khỏi Thiên Nhai mà bọn hắn khát vọng, cái Thiên Nhai kia có phải là do người ta xây dựng lên? Chính là để hố người?” Lam Tiểu Bố tiếp tuc hỏi.
Đồ Võng lắc đầu, “Không, Thiên Nhai có tồn tại, Thần Vị Môn cũng có tồn tại. Vượt qua Thần Vị được chính quả, cũng không phải là chuyện nói mò hay giả dối không có thật, đây đều là thật. Chỉ là sau đó đã bị một tên cường giả tuyệt thế động tay động chân mà thôi, cường giả này nhất định có dã tâm không nhỏ, nếu không sẽ không để lại đạo niệm và quy tắc của mình ở Thiên Nhai và Thần Vị Môn.”
“Vậy người động tay động chân ở Thiên Nhai kia, ngươi có biết là ai không?” Lam Tiểu Bố nhanh chóng hỏi.
Đồ Võng nói, “Vẫn chưa thể xác định chắc chắn, nhưng mà theo phỏng đoán của Hậu Ngấn Thần Đế, rất có thể là cho Trớ Chú Thánh Nhân để lại.”
“Trớ Chú Thánh Nhân? Minh Thường Tiêu? Hắn có bản lĩnh đến vậy ư?” Lam Tiểu Bố khó hiểu nhìn Đồ Võng, hắn có thể khẳng định, ở Thiên Nhai, người có thể dễ dàng xử lý Trớ Chú Thánh Nhân Minh Thường Tiêu, không có 100 cũng có 80.
Đồ Võng khinh thường nói, “Minh Thường Tiêu kia là cái rắm gì chứ, hắn mà cũng xứng làm Trớ Chú Thánh Nhân? Chỉ là ĐẠi TRớ CHú Thuật của Trớ Chú Thánh Nhân rơi vào tay hắn mà thôi. Trớ Chú Thánh Nhân chân chính là Phương Chi Phàn, Phương Chi Phàn nhất định không vẫn lạc, chờ đến khi hắn quay về, Minh Thường Tiêu cứ đợi hắn rút hồn luyện phách đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận