Khí Vũ Trụ

Chương 320: Người tàn nhẫn số một ở Nguyên Châu (1)

Thượng Quan Tiểu Y thì không tiếp tục ra tay nữa, mà bước vào Khí Tiên Phủ, lạnh lùng nói, “Ta đến tìm Phương Ngang lấy lại một thứ thuộc về ta, Khí Tiên Phủ ngươi chẳng những không để ta tiến vào, mà còn dùng những lời lẽ quá đáng nói với ta, có phải cảm thấy Thượng Quan Tiểu Y ta rất dễ lừa hay không?”
Thấy Thượng Quan Tiểu Y không tiếp tục ra tay, cuối cùng Khúc Mâu Du cũng thả lỏng, sau đó ôm quyền nói, “Thượng Quan đạo hữu, sư tổ Phương Ngang đã vũ hóa nhiều năm rồi. Ngươi cứ khăng khăng rằng sư tổ Phương Ngang lấy đồ của ngươi, cho dù việc này là thật hay giả, chúng ta cũng không thể mời sư tổ Phương Ngang ra được.”
Thượng Quan Tiểu Y bình tĩnh nói, “Chỉ cần ngươi để ta đến động phủ mà Phương Ngang đã từng tu luyện nhìn một chút là được, vì sao chút chuyện đó cũng không cho phép?”
Khúc Mâu Du rõ ràng lươn lẹo hơn Thượng Quan Tiểu Y, hắn lớn tiếng nói, “Thượng Quan đạo hữu, nếu như Khúc Mâu Du ta muốn đến Thượng Quan gia ngươi xem động phủ của tổ sư Thượng Quan ngươi, ngươi có cho phép không?”
Thượng Quan Tiểu Y cứng lưỡi, rõ ràng là nàng có lý, nhưng hết lần này đến lần khác, khi nói chuyện với đối phương, lại bị đối phương phản kích mà nghẹn lời.
“Ha ha ha… Đây là lần đầu tiên Thốn Hà ta nghe được loại yêu cầu không biết xấu hỏ như vậy, Thượng Quan gia ngươi rất lợi hại, rất trâu bò phải không? Khí Tiên Phủ người ta không cho ngươi vào đấy thì sao? Ngươi có thể nhảy lên trời à?”
Khi hai bên đang nói chuyện, có một phi thuyền từ trên trời rơi xuống, đáp xuống quảng trường bên ngoài Khí Tiên Phủ.
Ngay khi phi thuyền này rơi xuống, lập tức có thêm mấy phi thuyền từ phương xa kéo đến.
Khúc Mâu Du vô cùng mừng rỡ, lập tức tiến lên ôm quyền thi lễ, “Khúc Mâu Du của Khí Tiên Phủ xin kính chào Thốn trưởng lão.”
Người đến chính là ngoại sự trưởng lão Thốn Hà của Tây Côn Lôn phái, thực lực Hư Thần cảnh hậu kỳ. Thốn Hà gật đầu, còn chưa kịp chất vấn Thượng Quan Tiểu Y một lần nữa, mấy phi thuyền từ đằng xa đã hạ xuống, bảy tám tên tu sĩ nối đuôi nhau đi xuống, người có tu vi thấp nhất cũng là Hư Thần sơ kỳ, những người khác đều là Hư Thần trung kỳ hoặc hậu kỳ.
Sắc mặt Thượng Quan Tiểu Y vô cùng khó coi, nàng không ngờ mặt mũi của Khí Tiên Phủ lại lớn đến vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể nhờ mấy tông môn cấp năm đến giúp đỡ, còn có vài tông môn cấp bốn.
Nàng biết, hôm nay nếu nàng muốn lấy lại thứ thuộc về mình, khả năng không lớn chút nào.
Thượng Quan Tiểu Y không nói thêm lời nào nữa, xoay người rời đi.
Một nữ tu Hư Thần trung kỳ vừa bước xuống từ trên phi thuyền ngăn Thượng Quan Tiểu Y lại, “Thế nào, phá vỡ hộ trận của Khí Tiên Phủ xong, cứ như vậy mà đi sao? Nếu như ai cũng giống như người, vậy chẳng phải tu tiên giới Nguyên Châu ta sẽ trở nên hỗn loạn sao?”
Thốn Hà cũng cười ha ha nói, “ Mẫn Nguyệt trưởng lão của Cửu Châu Sơn nói rất đúng, nếu như ai cũng giống như người này, muốn công kích tông môn nào thì đi công kích tông môn đó, Nguyên Châu ta đã sớm loạn rồi. Thượng Quan Tiểu Y, ngươi đi theo ta đến Tây Côn Lôn phái đi. Mặc dù ngươi thuộc tu tiên giả thế hệ trước, nhưng cũng không thể không tuân theo quy củ tu tiên của Nguyên Châu ta.”
Thượng Quan Tiểu Y giơ cự phủ trong tay lên, lạnh lùng nói, “Ta không đi với ngươi.”
Chỉ là khi nàng vừa nói xong lời này, bảy tám tên tu sĩ Hư Thần cảnh đã ngăn đường đi của nàng lại, Thượng Quan Tiểu Y biến sắc.
Khúc Mâu Du cười ha ha một tiếng, ôm quyền nói, “Đa tạ các vị huynh đệ của các tông đã đến đây bên vực lẽ phải, kẻ này ỷ vào việc mình có chút thân phận, ngang nhiên không xem Khí Tiên Phủ và trật tự tu tiên ở Nguyên Châu ra gì. Không bằng chúng ta bắt kẻ này lại trước, sau đó mọi người tập trung tại Khí Tiên Phủ ta…”
“Ha ha, Khí Tiên Phủ ngươi rất lợi hại sao? Ta cũng không ưa Khí Tiên Phủ ngươi, còn giết một con kiến hôi của Khí Tiên Phủ ngươi nữa, có phải ngươi cũng muốn bắt ta luôn không?” Một giọng nói khinh thường truyền đến.
Thượng Quan Tiểu Y nghe được tiếng nói này thì vô cùng vui mừng, nàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Lam Tiểu Bố đang từ từ đi đến.
“Ngươi…” Khúc Mâu Du đang định hỏi đối phương là người phương nào, dám ở nơi này khoác lác. Nhưng mà sau khi nói một chữ ngươi xong, hắn lập tức nhận ra người này, chỉ có thể nuốt những lời còn lại xuống bụng.
Người trước mắt này hắn chưa từng gặp qua, thế nhưng chân dung của hắn thì đã nhìn thấy nhiều lần, thành chủ Lam Tiểu Bố của Mưu Bắc tiên thành, hiện giờ là người độc ác nhất ở Nguyên Châu. Giết ba Nhân Tiên của Cửu Châu Sơn, đồng thời còn khiến Mộc Dương Chiết phải chạy trốn, nghe đồn còn giễu võ giương oai ở Cổ Tinh Sơn một lần, người ta phải kính cẩn dâng đồ lên. Khí Tiên Phủ hắn có thể không quan tâm đến Thượng Quan Tiểu Y, nhưng không dám bất kính với Lam Tiểu Bố.
“Khúc Mâu Du kính chào Lam thành chủ.” Khúc Mâu Du nhanh chóng khom người thi lễ, hắn biết rõ, Lam Tiểu Bố đến đây, vậy thì cho dù các tông môn khác có tới nhiều hơn nữa, nhưng cũng không có một tông môn nào có thể làm chủ cho Khí Tiên Phủ hắn.
Lấy thanh danh của tông môn cấp năm ra dọa Lam Tiểu Bố? Ha ha, đó chính là một chuyện cười.
“Kính chào Lam Thành chủ.” Những tu sĩ Hư Thần cảnh khác nhìn thấy Lam Tiểu Bố, cũng nhanh chóng hành lễ, đồng thời cũng mở ra lối đi cho Thượng Quan Tiểu Y.
Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía Mẫn Nguyệt, từ tốn nói, “Cửu Châu Sơn ngươi là người quản lý cả Nguyên Châu sao? Quản rộng đến vậy à?”
“Xin chào Lam thành chủ, Thượng Quan Tiểu Y ngang nhiên đánh tan hộ trận của Khí Tiên Phủ, Cửu Châu Sơn ta…”
Mẫn Nguyệt trưởng lão còn chưa nói hết lời, Lam Tiểu Bố đã đánh một bàn tay ra. Rõ ràng đã nhìn thấy bàn tay Lam Tiểu Bố đang đánh tới, nhưng Mẫn Nguyệt đã là Hư Thần cảnh trung kỳ vẫn không thể nào né tránh được.
“Đùng!” Một cái tát trực tiếp đánh bay Mẫn Nguyệt, người còn bay trên không trung mà đã có mười mấy cái răng bay ra.
Bành! Mẫn Nguyệt ngã ngồi trên mặt đất hoảng sợ nhìn Lam Tiểu Bố, đây thực sự là dùng một bàn tay nghiền ép tất cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận