Khí Vũ Trụ

Chương 256: Lam Tiểu Bố mai phục (1)

Hắn quả thật là thành chủ của Bạch Vũ tiên thành, nhưng trên danh nghĩa thì Bạch Vũ tiên thành được tính là Đông Vũ Kiếm Tông. Danh ngạch tiến vào Côn Khư đều được tính cho Đông Vũ Kiếm Tông, bởi vì hắn có thân phận thành chủ của Bạch Vũ tiên thành, cho nên sau khi thu hoạch được tiền lãi dành cho thành chủ thì sẽ không có được danh ngạch vào Côn Khư.
Nói trắng ra là, hắn cũng chỉ là một người làm công cao cấp, mà đối tượng làm công chính là Đông Vũ Kiếm Tông.
Đồ tốt trong Côn Khư nhiều như vậy, hắn làm sao có thể không đỏ mắt? Nhưng hắn không thể nào đi vào được. Lam Tiểu Bố cho hắn một danh ngạch, vậy đương nhiên hắn phải cảm kích không nguôi rồi.
Lam Tiểu Bố lại thở dài, “Mạnh huynh, có thể dành chút thời gian nói chuyện không?”
Mạnh Ngạo đã nhìn ra được Lam Tiểu Bố tìm hắn là có chuyện quan trọng, lập tức đi theo Lam Tiểu Bố qua một bên.
“Lam tông chủ, tình cảnh của ngươi bây giờ không tốt lắm, vừa rồi ta mới nhìn thấy Quế Vân Thủ, ngươi này vẫn luôn nhìn chằm chằm ngươi.” Mạnh Ngạo đoán Lam Tiểu Bố đang định nhờ hắn đối phó với Quế Vân Thủ, nhưng mà hắn cũng tự biết lấy mình, thực lực của mình mà đối phó với Quế Vân Thủ. Đang lấy trứng chọi đá đấy à, tìm đường chết mà.
Lam Tiểu Bố nghiêm mặt nói, “Mạnh huynh chắc đoán được ta tới tìm huynh để làm gì.”
Mạnh Ngạo gật đầu, có chút áy náy nói, “Lam tông chủ, không phải ta không muốn giúp ngươi, lúc trước ngươi đã giúp ta một chuyện lớn như vậy, ta giúp ngươi là chuyện đương nhiên. Nhưng ta biết rõ, dựa vào thực lực của hai chúng ta, đối phó với Quế Vân Thủ, thật sự không khác nào đang đi chịn chết. Ngược lại ta có một đề nghị khác, Liễu Ly tiên tử của Tây Côn Lôn phái…”
Không đợi Mạnh Ngạo nói xong, Lam Tiểu Bố lập tức xua tay, “Mạnh huynh, nếu như ta nắm chắc được 60% thì sao?”
Mạnh Ngạo kinh ngạc nhìn Lam Tiểu Bố, lập tức nói, “Lam tông chủ, đừng nói là nắm chắc 60%, cho dù ngươi chỉ nắm chắc được ba phần, Mạnh Ngạo ta chắc chắn sẽ điên cuồng với ngươi một lần. Nhưng mà…”
“Được, về phần tại sao ta có thể nắm chắc 60%, Mạnh huynh xin hãy tin tưởng ta một lần, ta chắc chắn không lừa gạt Mạnh huynh đâu.” Lam Tiểu Bố vỗ tay một cái, sau đó lại hỏi, “Tu vi của Mạnh huynh là gì?”
Lam Tiểu Bố cảm thấy Mạnh Ngạo không phải Hóa Đan cảnh, nhưng chuyện này là bí mật của người khác, nếu như không phải lần này cần Mạnh Ngạo ra tay giúp đỡ, hắn thật sự không muốn hỏi đến vấn dề này.
Mạnh Ngạo do dự một chút rồi nói, “Một năm trước ta đã bước vào Luyện Thần cảnh, chuyện này không có ai biết. Ha ha, tất cả mọi người đều cảm thấy một vị thành chủ như ta rất uy phong, nhưng thật ra thành chủ như ta cũng chỉ là một tên canh cổng của Đông Vũ Kiếm tông mà thôi. Lần này sau khi chuyến đi này kết thúc, ta sẽ bế quan mấy năm, sau đó lại tính toán đến chuyện khác.
Quả nhiên là Luyện Thần, Lam Tiểu Bố vô cùng mừng rỡ, “Mạnh huynh, vậy thì lại càng nắm chắc hơn rồi, bây giờ chúng ta rời khỏi Côn Khư, nhanh chóng tìm một nơi thích hợp bố trí Khốn Sát Trận.”
“Ngươi định bố trí KHốn Sát Trận để đối phó Quế Vân Thủ?” Mạnh Ngạo lập tức lắc đầu, “Nếu là cách này thì không được đâu, KHốn Sát Trận bình thường không làm gì được Quế Vân Thủ đâu.”
Lam Tiểu Bố cười he he, “Đó cũng không phải là KHốn Sát Trận bình thường, ngươi yên tâm đi, lần này ta đảm bảo Quế Vân Thủ chỉ có đến mà không có về.”
Mạnh Ngạo do dự một lúc, sau đó cắn răng nói, “Được, ta tin Lam tông chủ lần này.”
Mạnh Ngạo đã quan sát Lam Tiểu Bố rất nhiều lần, từ khi Lam Tiểu Bố làm phường chủ ở phường thị Mưu Bắc, sau đó vì một người vô danh như Phiến Thiên Nguyệt mà đối phó với Liễu Ly, lại đến chuyện xảy ra ở quảng trường Côn Khư.
Hắn cảm thấy Lam Tiểu Bố không phải là người nóng nảy như ngoài mặt, hơn nữa Lam Tiểu Bố làm việc rất có nguyên tắc, là một người có thể tin được.
Hơn nữa, hắn còn thiếu Lam Tiểu Bố một ân tình to lớn. Cho dù cuối cùng không thể địch lại Quế Vân Thủ, hắn vẫn có cơ hội rời khỏi.
“Mạnh huynh, ngươi yên tâm, nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu.” Lam Tiểu Bố nói, chỉ cần lần này Mạnh Ngạo giúp hắn, vậy thì hắn sẽ cho Mạnh Ngạo một gốc Ngũ Thải Tiên CHi.
Ngũ Thải Tiên Chi là bảo vật trong Côn Khư, nhưng mà lần này ngươi tiến vào Côn Khư nhiều như vậy, có thể có được Ngũ Thải Tiên Chỉ tuyệt đối không quá hai ba người, hơn nữa nhiều nhất chỉ có thể lấy được một hai gốc.
Ngũ Thải Tiên Chi là dị bảo cần thiết đối với tu sĩ Hư Thần cảnh bước vào cảnh giới Nhân Tiên, cho dù Mạnh Ngạo còn chưa bước vào Hư Thần cảnh, thì loại vật này đối với Mạnh Ngạo mà nói là một vật vô cùng quý giá.
Mạnh Ngạo là một nười quyết đoán, nếu không thì hắn sẽ không đến Bạch Vũ tiên thành làm một vị thành chủ, chỉ dựa vào vị trí thành chủ này mà bước vào Luyện Thần cảnh.
Cho nên một khi đã ra quyết định, hắn sẽ không lảm nhảm gì nhiều, “Lam tông chủ, cách Côn Khư năm ngàn dặm có một nơi, đó là một đầu hẻm núi, hẻm núi này tên là Vọng Khư hạp. Bố trí mai phục ở nơi này là tốt nhất, ta biết rõ con người Quế Vân Thủ, ngươi này hung ác lại tự phụ. Cho dù biết chúng ta mai phục, hắn cũng sẽ không hề do dự mà xông vào, bởi vì hắn không thèm để ý đến tu vi của ta và ngươi.”
“Được.” Lam Tiểu Bố lập tức đồng ý, Mạnh Ngạo mặc dù là thành chủ, nhưng cũng chỉ là một tu sĩ nho nhỏ. Một tu sĩ nho nhỏ có thể tu luyên được đến cảnh giới này hôm nay, quả quyết là điều không thể thiếu.
“Ngươi chờ ta một chút, ta bảo đệ tử Tra Tiềm An của ta rời đi cùng đoàn người Đông Kiếm Tiên Tông đã.” Mạnh Ngạo nói xong thì dặn dò đệ tử của mình một lát, sau đó lại quay về.
Hắn có thể mạo hiểm nhưng đệ tử của hắn thì không thể được. Lỡ như lần này Mạnh Ngạo hắn mạo hiểm thất bại, hắn vẫn còn có truyền thừa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận