Khí Vũ Trụ

Chương 1462 - TRình độ Trận Đạo của Lưu Tinh.

TRong đại điện luận đạo vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người sau khi ngồi xuống đều chờ Đại Thánh Nhân Mân Nguyên đến. Chỉ có Lam Tiểu Bố biết rõ, phải nửa ngày nữa Mân Nguyên mới đến, bởi vì gia hỏa này còn đang ở chỗ miệng của Đan Tuyền. Còn Mân Nguyên đi đến miệng Đan Tuyền để làm gì, Lam Tiểu Bố chỉ có thể suy đoán rất có thể gia hỏa này cũng là vì Thần Nguyên Đan.
“Chúng ta cứ nghe Mân Nguyên luận đạo trước, loại chuyện này không thể nôn nóng.” Giọng nói của Lưu Tinh truyền đến bên tai Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố không trả lời, vừa rồi có một đạo thần niệm đã đảo qua người hắn, Khí Vận Chi Thụ tựa như đã cảm nhận được đạo thần niệm này, trong phút chốc hắn cảm thấy có chút lạnh lẽo. Đây tuyệt đối là người có ý đồ xấu với hắn, Khí Vận Chi Thụ của hắn cảm ứng vô cùng chính xác.
Thần niệm của Lam Tiểu Bố cũng tùy tiện quét một chút, rất nhanh hắn đã nhìn thấy một tên nam tử áo vàng. Gia hỏa này đã cải trang, nhưng hơi thở đạo vận trên người hắn, Lam Tiểu Bố vẫn nhận ra được.
Trúc Khổ, tên vương bát đản này đúng là đã bước vào Thần Vương cảnh, đồng thời cũng đến đây nghe Mân Nguyên luận đạo. Lam Tiểu Bố không biết Trúc Khổ đến đây nghe Mân Nguyên luận đạo là thật tâm hay giả dối, nhưng mà hắn khẳng định gia hỏa này sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thu hồi thần niệm, Lam Tiểu Bố học theo các tu sĩ khác, nhắm mắt chờ Mân Nguyên đến. Xem ra hắn lựa chọn liều mạng đột phá lên Thần Vương cảnh trong vài năm qua là chuyện đúng đắn.
Người trong đại điện chờ khoảng nửa ngày, Mân Nguyên mới khoan thai đến muộn.
Sau khi Mân Nguyên ngồi xuống, cảm thán nói ra, “Ở vực sâu Di Thần, thứ thiếu nhất chính là quy tắc đại vũ trụ, đạo pháp của chúng ta dần dần lụn bại. Chỉ có thể luận đạo mấy năm một lần, giúp chúng ta hiểu rõ vấn đề tu luyện, cùng nhau tiến bộ. Ta vô cùng may mắn, làm bạn với mọi người cho đến ngày hôm nay. Cũng rất may mắn, vì nhiều người có thể có dược chút cảm ngộ trong quá trình luận đạo này, tấn cấp trong đại đạo…”
Giọng nói của Mân Nguyên không lớn, nhưng rơi vào tai của bất cứ ai, cũng giống như Mân Nguyên đang ngồi bên cạnh họ. Không chỉ là trong đại điện, cho dù là trên đá lớn bên ngoài đại điện, cũng như vậy. Lam Tiểu Bố thì biết rất rõ, đây là vì Mân Nguyên đã dung hợp đạo âm của mình vào quy tắc thiên địa của vùng không gian này.
“...Đạo mà phối hợp thì như sông núi biển hồ, như cồn cát đầm lầy. Nỏ tồn tại, chu du khắp nơi mà không diệt…”
Khi Mân Nguyên luận đạo, đạo vận vờn quanh tất cả mọi người, ngay cả Lam Tiểu Bố đều cảm nhận được mình bất tri bất giác cũng đắm chìm vào.
Cũng may Khí Vận Chi Thụ lưu chuyển, đạo của Mân Nguyên lập tức bị quẳng đi, giống như quăng rác.
Gia hỏa này lợi hại đó, giờ phút này Lam Tiểu Bố cũng hoài nghi Mân Nguyên sẽ không có lòng tốt luận đạo giúp mọi người như vậy. Gia hỏa này nhất định có ý khác, nếu không thì làm sao có ý tốt như vậy, qua mấy năm là tổ chức hội luận đạo mời mọi người đến tham gia?
Nếu như Mân Nguyên thật sự là một Đại Thánh Nhân vì mọi người như vậy thì thôi, nhưng Lam Tiểu Bố cảm thấy gia hỏa này không hề giống đại thiện nhân. Chỉ dựa vào chuyện mỗi lần Đan Tuyền dừng phun trào, gia hỏa này lại lén lút đi vào trong miệng Đan Tuyền cả nửa ngày, vậy đã không giống như người tốt rồi. Thời gian nửa ngày này, hắn nhất định đang trù định kế hoạch gì đó.
Chỉ tiếc là hắn không thể tạo dựng ra mô hình kết cấu miệng Đan Tuyền được, nếu không thì hắn đã biết rồi.
Đạo âm của Mân Nguyên theo lời luận đạo của hắn không ngừng khuếch tán ra ngoài, Lam Tiểu Bố cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang chìm đắm vào đạo vận của hắn ta. Ngay cả Lưu Tinh cũng nhắm mắt lại, đạo vận quanh thân lưu chuyển, tựa như cũng đắm chìm vào trong đạo vận.
Lam Tiểu Bố khẳng định Lưu Tinh không hề dắm chìm trong đạo vận của Mân Nguyên, Phàm Nhân Đạo của Lưu Tinh rất mạnh, không thể nào để ý đến đạo của Mân Nguyên. Trừ Lưu Tinh ra, còn cả tên Trúc Khổ kia nữa, đại đạo mà hắn tu luyện tuyệt đối không thể coi thường, cũng không chìm vào đạo của Mân Nguyên.
Đạo âm của Mân Nguyên dần dần hoàn toàn dung hợp với quy tắc xung quanh, thậm chí Lam Tiểu Bố có thể cảm nhận được có người hấp thu đạo âm của Mân Nguyên, tu vi bắt đầu không ngừng tăng lên.
Lam Tiểu Bố nhắm mắt lại, hắn tiếp tục thử nghiệm trận văn hư không của mình.
Thời gian từ từ trôi qua, đảo mắt đã một tháng.
Lam Tiểu Bố hầu như có thể khẳng định mình đã có thể khắc họa ra trận văn hư không cấp sáu, đúng lúc này, đạo âm của Mân Nguyên đột ngột ngừng lại.
Tất cả tu sĩ đang đắm chìm trong đạo âm này bỗng nhiên tỉnh lại, Lam Tiểu Bố cũng học theo đông đảo tu sĩ, mơ hồ mở to mắt ra, trong mắt còn ẩn chứa một loại khát vọng, tựa như khát vọng loại đạo âm này sẽ tiếp tục vang lên.
“Được rồi, các vị đạo hữu, hội luận đạo một tháng đã kết thúc rồi, cho dù mọi người thu hoạch được bao nhiều, đều là cơ duyên của bản thân mình. Bây giờ là khi mọi người xác minh đại đạo của nhau, ở nơi này, bất cứ người nào cũng có thể nói chuyện thoải mái, cảm ngộ đại đạo của mình.
Ở chỗ này ta vẫn còn một câu nói cũ rích nhai đi nhai lại nhiều lần, rất nhiều bằng hữu cũ đều biết. Bởi vì lại có thêm rất nhiều bạn mới đến, cho nên ta cũng muốn nói lại một lần nữa. Đó chính là cái đại điện này không phải là do ta xây dựng nên, mà khi ta đến, cái đại điện đã tồn tại ở nơi này. Bên ngoài đại điện có thần trận cấp hai, rất nhiều người đều biết, nhưng mà trừ cái thần trận cấp hai này ra, còn có một cái thần trận thậm chí còn cao hơn cấp tám. Thần trận này, không có bất cứ người nào có thể mở ra, bao gồm cả ta.
Ta hy vọng có một ngày, ta hoặc là một người nào đó trong số chúng ta có thể phá vỡ cái thần trận của đại điện này, giúp chúng ta biết được rốt cuộc cái đại điện này có thứ gì, đồng thời cũng giúp cho đạo pháp của chúng ta có thể tiến thêm một bước. Bây giờ là lúc mọi người xác minh đạo pháp của mình, thời gian tặng cho mọi người.” Giọng điệu Mân Nguyên vô cùng ôn hòa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận