Khí Vũ Trụ

Chương 952: Chỉ là tùy tùng của Lam Tiểu Bố

Lam Tiểu Bố lấy cái đỉnh nhỏ ra, bên trong chiếc đỉnh nhỏ có một hạt châu đang từ từ xoay tròn, thần linh khí nhàn nhạt truyền đến. Lam Tiểu Bố lập tức biết, Lạc Thải Tư nói đúng, cái đỉnh nhỏ này thật sự có thể thu thập thần linh khí.
Nếu như thần linh khí ở Thần giới thật sự yếu kém, hoặc có rất nhiều nơi không có, vậy giá trị của chiếc đỉnh nhỏ này ở Thần giới không thể nào đánh giá được.
Thần niệm thẩm thấu vào trong đỉnh nhỏ, Lam Tiểu Bố luyện hóa đơn giản một chút, lập tức biết được cái đỉnh nhỏ này chính là Thần Nguyên điện.
Cất Thần Nguyên điện đi, Lam Tiểu Bố xông ra khỏi sa mạc, phát một đạo tin tức cho Lạc Thải Tư và Cổ Đạo. Bây giờ hắn không có thời gian nghiên cứu Thần Nguyên điện, chờ khi nào có thời gian rảnh, còn phải luyện hóa hoàn toàn một lần.

Trên quảng trường bên ngoài Đại Côn Hải Cảnh, có một tên nam tử gầy trơ xương đang ngồi trên bồ đoàn. Cho dù tên nam tử này chỉ ngồi ở một góc của quảng trường, nhưng bởi vì quảng trường Đại Côn Hải Cảnh người đến người đi liên tục, hắn như vậy có chút khác biệt.
Đông đảo ánh mắt và thần niệm tập trung lên người nam tử này, sau đó có người nhanh chóng chú ý đến cái bồ đoàn dưới người hắn. Đây tuyệt đối là một món pháp bảo đỉnh cấp, thậm chí còn vượt xa tiên khí cực phẩm.
“Vị đạo hữu này, có tiện không tạm thời đến tức lâu ngồi một chút.” Một tên thanh niên đi đến bên cạnh người nam tử đang ngồi trên bồ đoàn này, giọng điệu ấm áp hỏi một câu.
“Cút.” Nam tử gầy trơ xương ngồi trên bồ đoàn lạnh lùng hét lên một tiếng.
Sắc mặt thanh niên lạnh lẽo, dù sao thì hắn cũng là một tiên đế, “Ha ha, đây là lần đầu tiên Bái Trình Tàng ta nhìn thấy loại cuồng đồ như ngươi. Đã thế thì Bái Trình Tàng ta nhìn thử xem ngươi bắt ta cút như thế nào.”
KHi nói chuyện, tay của Bái Trình Tàng đã bắt lấy cái bồ đoàn của nam tử gầy trơ xương.
Những người đứng bên cạnh nhanh chóng tránh ra, chỉ cần là người ở Côn Khư Hải, không có mấy người là không biết Bái Trình Tàng là ai.
Bái Trình Tàng là con trai của phó đảo chủ Bái Tỳ của Loan Tiểu đảo, bởi vì đảo chủ Phong HUyễn của Loan Tiểu đảo không có con, cho nên con trai độc nhất Bái Trình Tàng của phó đảo chủ Bái Tỳ thật ra chính là thiếu đảo chủ của Loan Tiểu đảo.
Cộng thêm tư chất của Bái Trình Tàng cực mạnh, tuổi tác không lớn, cũng đã là cảnh giới tiên đế rồi. THiếu đảo chủ này có thể nói là danh xứng với thực, hầu như đã định chắc là đảo chủ đời tiếp theo của Loan Tiểu đảo.
Bây giờ lại có người bảo thiếu đảo chủ Bái Trình Tàng cút, vậy rõ ràng là không muốn sống nữa rồi.
“Bành!” Một bóng người bay ra ngoài, ở trong không trung trở mình lăn mấy cái, sau đó đánh vào bình phong trận pháp giám sát trên quảng trường, sau đó rơi xuống mặt đất lăn vài vòng.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, vừa rồi bọn hắn đã tận mắt nhìn thấy Bái Trình Tàng ra tay, sao người bị đánh bay ra ngoài lại là Bái Trình Tàng, mà không phải là nam tử gầy trơ xương ngồi trên bồ đoàn kia. Rất nhiều người đều nghĩ đến lời vừa rồi Bái Trình Tàng nói, cái này rõ ràng là cho Bái Trình Tàng nhìn thấy hắn phải cút như thế nào.
Nguyên Bố đứng ở bên xa vẫn luôn dùng thần niệm quan sát ở bên này giật nảy mình, hôm nay đã đủ kích thích. Trước đó xuất hiện một Độc Tộ cưỡng ép phá mở hộ trận Đại Côn Tiên Cung, sau đó thì Lam Tiểu Bố đã từng nghiền ép Đại Côn Tiên Cung lại đến. Cũng may Lam Tiểu Bố không liên thủ với Độc Tộ, cho dù là vì nguyên nhân gì, Lam Tiểu Bố cuối cùng lại truy sát Độc Tộ kia.
Sao chuyện của Độc Tộ còn chưa giải quyết, ở đây lại xuất hiện thêm một vị cường giả đáng sợ rồi.
Chỉ cần một bàn tay đã có thể đánh bay Bái Trình Tàng ra tay trước ra ngoài, đây là chuyện không phải ai cũng làm được.
Hầu như ngay khi Bái Trình Tàng bay ra, mấy tên cường giả của Đại Côn Tiên Cung cũng đáp xuống quảng trường. Cùng lúc đó, hai đảo chủ của Loan Tiểu đảo cũng từ trong hư không bước đến.
Trước đó bởi vì chuyện của Độc Tộ, bọn người Nguyên Bố không để ý đến quảng trường. Bây giờ đi vào quảng trường này, bọn hắn lập tức hiểu ra vì sao Bái Trình Tàng bị đánh bay.
Bởi vì một cái bồ đoàn, cài bồ đoàn dưới người tên nam tử gầy trơ xương đang ngồi ở trê quảng trường kia, tuyệt đối không phải là bảo vật tầm thường.
“Bỉ nhân là đảo chủ Phong Huyễn của Loan Tiểu đảo, vì sao đạo hữu lại ra tay đối phó với thiếu chấp sự của Loan Tiểu đảo ta?” Một nam tử có dáng người không cao đi tới, ánh mắt của hắn nhìn bồ đoàn dưới thân năm tử gầy trơ xương kia một lúc, sau đó lập tức nghiêm giọng hỏi.
“Loan Tiểu đảo là thứ quỷ gì chứ? Cút, đừng đến đây quấy rầy Tra gia ngươi nữa.” Nam tử gầy trơ xương kia khinh thường hừ một tiếng.
“Ha ha…” Phong Huyễn cười ha ha, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào.
Sau khi cười xong, hắn ôm quyền nói với Nguyên Bố, “Nguyên cung chủ, hôm nay xem ra phải mượn sân của ngươi dùng một lát rồi. Loan Tiểu đảo ta mặc dù không tính là gì cả, nhưng cũng không phải ai cũng có thể ức hiếp được.”
Sau khi Phong Huyễn nói xong, một nam tử cao gầy xuất hiện bên cạnh Phong Huyễn, cái khí thế kia rõ ràng là muốn tiến lui cùng Phong Huyễn. Người này mọi người đều biết, phó đảo chủ Bái Tỳ của Loan Tiểu đảo.
Nguyên Bố cũng ôm quyền nói, “Phong đảo chủ và Bái đảo chủ xin cứ tự nhiên, người của Côn Khư Hải ta đã lâu không ra bên ngoài, gần đây hình như có rất nhiều người đều cảm thấy Côn Khư Hải dễ ức hiếp. Sáu thế lực của Côn Khư Hải hẳn nên liên hợp lại, cũng không thể để ai đến cũng có thể đạp một cái.”
“Thế nào, muốn liên hợp lại ra tay với ta à?” Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến.
Sau khi giọng nói này vừa dứt, trong hư không xuất hiện một nam một nữ đáp xuống mặt đất, còn có một con tiên yêu thú nhìn khá giống sói.
“Lam huynh, sao chúng ta dám ra tay với ngươi chứ.” Sau lưng Nguyên Bố phát lạnh, nhanh chóng đi tới trước một bước ôm quyền nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận