Khí Vũ Trụ

Chương 458: Đừng chọc đến Trận vương. (1)

Tay Kiều Ngao Mục run lên, hắn nghĩ hết mọi khả năng, nhưng lại không nghĩ đến chuyện đối thủ có thể gan to bằng trời, dám bố trí Liên Hoàn Giảo Sát tiên trận trước cửa nhà bọn họ như vậy.
“Tần Thất…”
Kiều Ngao Mục vừa kêu hai chữ, từng tiếng ầm ầm đã truyền đến, nhận mang không gian vô cùng vô tận xuất hiện, lúc này nhiều người chính là một chuyện cười. Chỉ có thực lực mạnh mới là thứ quyết định.
Tần Thất cầm lấy mấy lá trận kỳ ném ra, sau đó tay hắn lập tức run lên, bờ môi run rẩy, “Đây là Liên Hoàn tiên trận cấp sáu, ta, ta…”
Lam Tiểu Bố không ngừng ném trận kỳ ra, đồng thời nói, “Tất cả mọi người đi theo ta, giết chết lão thất phu Tả Ngọc Nhung trước đã.”
Trong Liên Hoàn Giảo Sát tiên trận, muốn mở rộng thần niệm ra ngoài là chuyện không thể.
Bên trong đại tiên trận này, chỉ có một người có thể khống chế mọi thứ, đó chính là Lam Tiểu Bố.
Từng đạo nhận mang dài mấy trượng ở trong Liên Hoàn Giảo Sát tiên trận xẹt qua, vô số Kim Tiên, Huyền Tiên đều bị giết chết ngay tức khắc, ngay cả năng lực phản kháng bọn họ cũng không có.
Tiên thuyền chiến hạm có lớn hơn nữa, bây giờ cũng là thứ bài trí, tất cả mọi người tán loạn như ruồi không đầu, hoặc là lấy pháp bảo của mình ra công kích lung tung.
Sắc mặt Tả Ngọc Nhung tái xanh, hắn lấy một tòa cự phong ra, lạnh giọng nói, “Tần Thất. Lập tức tìm đường ra cho ta.”
Tần Thất còn chưa kịp trả lời hắn, một giọng nói lạnh lẽo đã truyền đến, “Tả Ngọc Nhung, nếu đã tới rồi còn muốn đi sao? Ăn một kích của Bố gia ngươi trước đi.”
Giọng nói vừa dứt, một đạo kích mạng mấy trượng từ hư không bổ tới.
Tả Ngọc Nhung kêu lên một tiếng đau đớn, cự phong đang nằm ngay ở phía sau, hắn cảm nhận được nguy hiểm không phải từ một kích của Lam Tiểu Bố, mà là nhận mang giảo sát vô cùng vô tận trong này. Mà ẩn giấu trong nhận mang giảo sát này lại như có như không một luồng hơi thở chết chóc tập trung vào hắn.
Tả Ngọc Nhung không lấy cự phong ra, chỉ đánh ra một quyền. Quyền thế cuốn theo từng đạo tiên nguyên đập vào kích mang, trong chớp mắt kích mang đã tán loạn.
Lực lượng cuồng bạo bị phản phệ, Lam Tiểu Bố phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra ngoài.
Cổ Phi Hòa nhanh chóng đỡ lấy Lam Tiểu Bố, “Tông chủ, ngươi này giao lại cho ta, ngươi chỉ cần giam hắn lại là được rồi.
Lam Tiểu Bố gật gật đầu, sau khi nuốt một viên đan dược lại ném ra mười mấy lá trận kỳ. So với Lư Hân của Đại ân Tiên Môn, Tả Ngọc Nhung quả thật rất mạnh. Nếu như lúc trước người mà hắn và Khổng Trang Hành giam lại ở Mưu Bắc đại tiên thành không phải Lư Hân mà là Tả Ngọc Nhung trước mặt này, Lam Tiểu Bố đoán có lẽ mình không thể giết chết được đối phương.
Vừa rồi hắn cố ý đánh ra một kích, là vì muốn thử thực lực của Tả Ngọc Nhung một chút, nhưng không ngờ rằng Tả Ngọc Nhung chỉ tiện tay đánh ra một quyền đã khiến hắn bị thương, hơn nữa còn đang trong tiên trận cấp sáu của hắn.
“Ngao Mục, Tần Thất, nhanh tìm ra nơi có thể là cửa sinh, ta đến phá…” Trong phạm vi thần niệm của Tả Ngọc Nhung đều vô cùng mơ hồ, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vị trí của Lam Tiểu Bố không dám tùy tiện động đậy. Trong Liên Hoàn Giảo Sát tiên trận cấp sáu này, tiên nguyên và thần niệm của hắn hình như còn bị chặn lại một chút, trong tình huống này, nếu như hắn không muốn chết, tốt nhất là phải tìm ra được cửa sinh.
Tả Ngọc Nhung kêu lên một tiếng mà không có ai đáp lại, thần niệm lại bị che mất, hắn quay đầu lại nhìn một chút, vừa hay nhìn thấy một ánh sáng trắng cuốn lấy Kiều Ngao Mục rồi biến mất.
“Kiều Ngao Mục…” Phẫn nộ trong lòng Tả Ngọc Nhung bốc cháy đến cực hạn.
Đây là đệ tử mà hắn coi trọng nhất, hắn đã truyền thụ tất cả những gì của mình cho Kiều Ngao Mục, bất kỳ tài nguyên nào muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu. Nhưng hắn không ngờ là, vào lúc đệ tử của mình chạy trốn lại không để ý đến người sư phụ này chút nào.
Loại bùa có thể giúp tu sĩ trốn khỏi đại trận như thế này, nhất định là cấp bảy trở lên.
Một Phá Trận Tiên Phù cấp bảy trở lên, hoàn toàn có thể mang theo người sư phụ này đi. Nhưng Kiều Ngao Mục thậm chí còn không thèm chào hỏi một tiếng đã trốn mất. Điều này rõ ràng là sợ bị trì hoãn, còn một nguyên nhân khác là lo lắng mình ép hỏi bí mật của hắn. Một Kim Tiên, không đúng, lúc trước khi mình nhìn trúng, tu vi của hắn chỉ mới là Địa Tiên, Một tu sĩ Địa Tiên, trong tay lại có Phá Tiên Trận Phù cấp bảy, nhất định có bí mật lớn.
“Không tốt, có người dựa vào bùa chú mà chạy trốn, Cổ trưởng lão, dốc hết toàn lực đối phó với Tả Ngọc Nhung, trong thời gian ngắn nhát định phải xử lý được hắn.” Lúc Lam Tiểu Bố đang nói chuyện, lại ném thêm một lá trận kỳ ra. Một khắc sau, Tả Ngọc Nhung đã xuất hiện trước mặt Cổ Phi Hòa.
Cổ Phi Hòa lấy Song Tinh Nhận, không chút do dự nhào về phía Tả Ngọc Nhung.
Có bao nhiêu tu sĩ Đại Hoang đã chết trong tay Tả Ngọc Nhung? Cổ Phi Hòa hắn hôm nay có được cơ hội này, sao có thể buông tha Tả Ngọc Nhung được?
Ngay khi Cổ Phi Hòa nhào về phía Tả Ngọc Nhung, lúc này Tả Ngọc Nhung mới nhìn thấy Cổ Phi Hòa, trong sự kinh hãi, cự phong trong tay lập tức đánh về phía Cổ Phi Hòa.
Cảm nhận cự phong tựa như một tinh cầu nghiền ép đến, trong lòng Cổ Phi Hòa đột nhiên sợ hãi, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy tòa cự phong này đập chết một Tiên Vương của liên minh tu sĩ Đại Hoang.
Lúc đó hắn và Tiên Vương Đàm Tư cùng nhau liên thủ đối phó với Tả Ngọc Nhung, nhưng dưới khí thế Tiên Vương đánh xuống từ tòa cự phong này, cùng là Tiên Vương nhưng tinh thần hắn bị đè nén xuống. Mà đồng bạn Đàm Tư của hắn lại điên cuồng thiêu đốt tinh huyết lấy ra pháp bảo của mình.
Sau đó hắn nhìn thấy pháp bảo của Đàm Tư bị đánh bay, cự phong kia thì chỉ dừng lại một chút sau đó đánh về phía Đàm Tư. Bên dưới cự phong, ngay của Nguyên Thần Đàm Tư cũng không thoát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận