Khí Vũ Trụ

Chương 1642 - Phán đoán đào vong. (2)

Rầm rầm rầm! Đạo vận cuồng bạo đánh nát vùng không gian này, lúc đầu đạo vận Cung âm Sát không thua kém gì đối phương, bởi vì do chính Lam Tiểu Bố, bị Ngụy Luân Hồi Oa này xé thành mảnh vỡ đạo vận vô tận.
Khí Vận Chi Thụ trong thức hải điên cuồng xoay tròn, Lam Tiểu Bố giật nảy mình, tỉnh táo lại. Vừa rồi hắn lại bị đạo vận Luân Hồi của đối phương che mờ tâm trí, nếu như không có Khí Vận Chi Thụ, giờ phút này chỉ sợ hắn đã là đồ ăn trong nồi của người khác.
Tên vương bát đản này, trong lòng Lam Tiểu Bố mặc dù giận dữ, nhưng lại càng cảnh giác. Giờ phút này, ánh mắt của hắn vẫn còn mê man, nhưng đạo vận quanh thân lại vận chuyển nhanh hơn, từng đạo pháp tắc Thiết Cát đáng sợ trong chớp mắt đã ngưng tụ lại.
Cảm nhận được khí thế Thiết Cát trong không gian, Nặc Nhất Sinh cười lạnh, gương mặt có chút khó hiểu, trước đạo vận Luân Hồi của hắn ta, làm sao lại có loại khí thể xé rách đáng sợ này?
Không đợi Nặc Nhất Sinh tỉnh ngộ ra, vô số pháp tắc Thiết Cát đã ngưng luyện ra Đại Thiết Cát Thuật đánh ra.
Cạch! Một tiếng nứt vang truyền đến, Nặc Nhất Sinh biến sắc, người khác có khả năng phải thật lâu mới biết được đây là thần thông ĐẠi Thiết Cát, nhưng hắn ta lại biết được, đây tuyệt đối chính là thần thông Đại Thiết Cát. Nếu như thần thông đại đạo Luân Hồi của hắn ta thật sự có thể dễ dàng tạo dựng thông đạo Luân Hồi, tuyệt đối sẽ không e ngại Đại Thiết Cát Thuật. Nhưng thần thông Luân Hồi của hắn ta chỉ vừa mới nhập môn, Đại Thiết Cát Thuật của đối thủ tựa như đã thành hình…
Thông đạo Luân Hồi và không gian Luân Hồi được tạo dựng từ thần thông Luân Hồi bị Đại Thiết Cát Thuật của Lam Tiểu Bố cắt đứt, một khắc sau, Cung âm Sát đột ngột bộc phát ra.
Nhất âm dương quan đoạn tràng thanh, cung nhạc khởi, trường kích hoành trảm cửu vạn lý!
Khí thế sát phạt chỉ trong chớp mắt xông thẳng lên tận trời, Nặc Nhất Sinh cũng cảm thấy máu trong người mình đang sôi trào, tựa như bị sát ý này khóa lại, không thể chặn lại được.
Oanh! Lĩnh vực sát phạt của NGụy Luân Hồi Oa bị Trường Sinh Kích xé mở, thần nguyên nổ tung trong hư không, không gian run rẩy liên tục.
Nặc Nhất Sinh biến sắc, nhưng hắn ta không muốn bỏ chạy. Cho dù là ĐẠi Thiết Cát Thuật hay là Trường Sinh Kích, với hắn ta mà nói đều là chí bảo có thể thay đổi cả đời.
Chỉ chưa đến nửa giây, Nặc Nhất Sinh vẫn còn chưa thu Ngụy Luân Hồi Oa lại phản kích, đã cảm nhận được mười mấy đạo châm mang đáng sợ đánh vào thức hải của hắn ta.
Đây là thủ đoạn công kích thần hồn? Nặc Nhất Sinh không dám ở lại nữa, cho dù muốn giết đối phương cũng không cần vội vã trong nhất thời.
Đáng tiếc hắn ta đã chậm một bước, khí thế sát phạt từ Cung âm Sát đã đạt đến đỉnh điểm, kích mang dài mấy vạn trượng xé rách ập đến, hoàn toàn xé rách lĩnh vực CHuẩn Thánh của Nặc Nhất Sinh.
Vùng không gian này hoàn toàn bao trùm trong đạo vật sát phạt của Cung âm Sát, Nặc Nhất Sinh biết mình mà không đi thì vĩnh viễn cũng không thể đi dược.
“Phốc!” Phun ra một ngụm máu, thức hải thần hồn bị thương, Nặc Nhất Sinh không chút do dự xông phá không gian bỏ chạy. Mặc dù đối phương đáng sợ, nhưng chỉ có thể khiến hắn ta trọng thương, còn chưa thể nào hoàn toàn khoá chặt không gian chặn hắn ta chạy trốn.
Hầu như ngay khi Nặc Nhất Sinh bỏ chạy, thân hình Lam Tiểu Bố cũng biến mất. Sau đó Lam Tiểu Bố đánh ra một quyền.
Khi Lam Tiểu Bố đánh ra một quyền này, quyền thế khiến xung quanh biến thành hư vô, khi sát thế từ một quyền này đạt đến mức lớn nhất, nơi quyền thế đánh tới đột ngột xuất hiện thêm một bóng người.
“Bành!” Người này giống như chủ động xuất hiện trước một quyền này của Lam Tiểu Bố, sau đó vừa hay bị một quyền này đánh trúng.
Sương máu nổ tung, Nặc Nhất Sinh đã mất đi nửa người hồn phi phách tán, hắn ta không ngờ đối thủ lại xảo trá như vậy. Thế mà có thể dự đoán trước phương hướng chạy trốn của hắn ta, dẫn đầu đánh một quyền vào không gian mà hắn ta chạy trốn, hắn ta vừa hay bị đánh trúng. Một quyền kia của đối phương, tương đương với việc hắn ta và đối phương hợp tác hoàn thành.
Có tức giận cũng không kịp, giờ phút này Nặc Nhất Sinh chỉ muốn bỏ chạy một lần nữa.
“Còn muốn chạy sao? Đừng có nằm mơ.” Nhìn thấy một quyền này của mình có hiệu quả, lĩnh vực của Lam Tiểu Bố điên cuồng mở rộng ra ngoài. Đến loại tình trạng này, sao hắn có thể để Nặc Nhất Sinh chạy thoát được?
Vừa rồi hắn hoàn toàn chỉ là dựa vào vận may, hắn biết thực lực của mình đánh chính diện không thể làm gì được Nặc Nhất Sinh. Cho nên phán đoán đại khái phương vị mà Nặc Nhất Sinh muốn chạy trốn, hắn chủ động thuấn di đến đó, đấm ra một quyền.
Cách làm này, cơ hội thành công không quá lớn. Lỡ như phương hướng chạy trốn của Nặc Nhất Sinh vừa hay ngược lại phương hướng mà hắn phán đoán, vậy một quyền này của hắn đã đấm vào một khoảng không rồi.
Kết quả chứng minh hắn không đoán sai, Nặc Nhất Sinh thật sự bị hắn đánh trúng. Giờ phút này đạo vận của Nặc Nhất Sinh tán loạn, thân thể bị tàn phá, tuyệt đối không thể nào thoát khỏi lĩnh vực của hắn.
“Dừng tay, ta là Nặc Nhất Sinh, môn hạ của Luân Hồi Thánh Nhân, ngươi dám giết ta, sư tổ ta tuyệt đối…”
Nặc Nhất Sinh còn chưa nói hết lời, đã cảm thấy mi tâm mình tê rần, Trường Sinh Kích đã xuyên qua mi tâm của hắn ta.
“Lời kích cũ rích, có thấy phiền không thế.” Giọng nói của Lam Tiểu Bố và hơi thở tử vong cùng truyền đến, trong ý niệm của Nặc Nhất Sinh chỉ có hoảng sợ. Nhưng cái này vẫn chưa phải là kết thúc, hắn ta cảm thấy đối phương có thể nắm bắt được đạo vận của mình, từng đạo Pháp Tắc Không Gian thẩm thấu vào trong đầu của hắn ta.
Đây là đang định mở thế giới của hắn ta?
Nặc Nhất Sinh hoảng hốt, tuyệt đối không thể để cho đối phương mở thế giới của mình ra. Hắn ta điên cuồng muốn tự bạo bản thân và một tia hồn phách cuối cùng của mình, đáng tiếc là, bị lĩnh vực của Lam Tiểu Bố áp chế, ý thức của hắn ta dần dần trở nên mơ hồ. Ý nghĩ cuối cùng của hắn ta là tự cười chính mình, hắn ta là một người tu luyện Luân Hồi đạo, vậy mà cuối cùng lại không thể luân hồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận