Khí Vũ Trụ

Chương 353: Thương hải tang điền. (1)

Linh khí Địa Cầu nồng đậm, đương nhiên sẽ sản sinh ra một ít âm hồn. Cộng thêm việc tu sĩ trên Địa Cầu cực ít, những âm hồn này sẽ có nơi để sinh sống. Nếu như ở Nguyên Châu, tùy tiện gặp phải một tu sĩ cấp thấp, chỉ một quả cầu lửa là có thể xử lý được.
Đồ dùng trong nhà trên lầu hai đã bị hư hỏng hết. Lam Tiểu Bố để Cổ Đạo vứt hết đồ ở lầu hai đi, sau đó quét dọn một chút.
Chuyện đầu tiên đương nhiên là dùng Ngũ Chi Dịch và Ngũ Thải Tiên Chi để chữa trị vết thương, ngoại thương không quan trọng, hắn có Vũ Lâm Đan. Nhưng vết thương trên đan điền, kinh mạch và Tử Phủ, Vũ Lâm Đan không thể xử lý được.
Ngũ Thải Tiên Chi và Ngũ Chi Dịch là chí bảo của Nguyên Châu, cho dù là thứ nào cũng có tác dụng tiêng của nó. Mặc dù Ngũ Chi Dịch có một chút tác dụng khôi phục thần hồn, nhưng rõ ràng không phải là thứ chuyện dùng để chữa trị thần hồn.
Cũng may Lam Tiểu Bố có Đoán Thần Thuật, Đoán Thần Thuật của hắn bây giờ đã là cấp năm, sau khi dùng Ngũ Thải Tiên Chi và Ngũ Chi Dịch, cộng thêm việc vận chuyển Đoán Thần Thuật, thức hải nhanh chóng khôi phục. Ngũ Chi Dịch và Ngũ Thải Tiên Chi chữa trị thần hồn thì còn kém một chút, nhưng chữa trị vết thương trên đan điền và kinh mạch thì hiệu quả rất tốt.
Trước đó mỗi lần Lam Tiểu Bố tu luyện Đoán Thần Thuật vẫn luôn xé rách thần hồn của mình, thức hải là nơi chứa đựng thần hồn, bây giờ thức hải bị xé rách, dưới tác dụng của Đoán Thần Thuật, thức hải cũng bắt đầu khôi phục lại.
Bởi vì Lam Tiểu Bố không bố trí Thúc Linh Trận, lúc hắn đang chữa trị thức hải, mùi hương của Ngũ Chi Dịch và Ngũ Thải Tiên Chi bị lộ ra ngoài, một đám âm hồn điên cuồng nhào về ngôi nhà này. CHỉ là những âm hồn này còn chưa kịp đến gần, đã bị Giảo Sát Trận tiêu diệt hết.
Nửa tháng trôi qua, vết thương của Lam Tiểu Bố đã khôi phục, cái thôn bị tàn phá này cũng không còn một âm hồn nào nữa.
Thần niệm của Lam Tiểu Bố tràn ra ngoài, sau khi bước vào Chân Thần cảnh, thần niệm của hắn lại tăng vọt, bây giờ phạm vi bao trùm của thần niệm đã gần năm vạn dặm.
Toàn bộ Địa Cầu đều nằm trong phạm vi thần niệm bao trùm, mỗi một tòa thành thị đều có tường phòng ngự, rõ ràng là để phòng ngừa hung thú và yêu thú. Trong lúc nhất thời không thể giết chết hết hung thú và yêu thú, chỉ có thể dùng tường phòng ngự để ngăn cản. Một số thành thị còn có tường kích quang, nó được dùng để phòng ngừa thú triều.
Số lượng yêu thú đang gia tăng, võ giả cường đại cũng tăng lên, đây chính là lý thuyết cân bằng của thiên nhiên.
Thần niệm rời khỏi những thành thị này, thần niệm Lam Tiểu Bố tập trung vào Côn Lôn sơn, hắn nhanh chóng phát hiện ra vết tích trận pháp ở Côn Lôn sơn. Nơi này có một truyền tống trận, hơn nữa đã từng sử dụng.
Sau đó Lam Tiểu Bố còn phát hiện ra vài người quen, Trương Mỹ Huân hình như đã trở thành viện trưởng một bệnh viện, cuộc sống của người bạn tốt nhất là Khâu Triển cũng không tệ, vậy mà có thể mở một cửa hàng trang bị dã ngoại ở Hồ Châu, cũng không biết có phải là do Hồ Châu gần Côn Lôn sơn hay không. Cho dù như thế nào đi nữa, lúc Lam Tiểu Bố đi Côn Lôn sơn, nhất định sẽ đi thằm anh bạn này một chút.
Thần niệm của Lam Tiểu Bố có thể bao trùm khắp Địa Cầu, nhưng cũng không phải nơi nào cũng có thể nhìn thấy được, Hắn phát hiện trên Địa Cầu cũng có những nơi có cấm chế che chắn thần niệm, có nơi là do tự nhiên, có nơi là do còn người bố trí. Phần lớn cấm chế Lam Tiểu Bố có thể dễ dàng phá bỏ, nhưng hắn không làm như vậy mà thôi. Trong số đó, có một nơi có cấm chế che chắn thần niệm, hắn cảm nhận được một tia hơi thở quen thuộc rất nhạt. Cấm chế này còn rất mạnh, vì hắn cách đó quá xa nên không thể nào xé bỏ được.
Nơi đó cũng không phải Hoa Hạ, mà là biên giới Việt quốc. CHo dù Lam Tiểu Bố không biết người trong cấm chế này là ai, nhưng hắn mơ hồ đoán được có lẽ chính là Cung.
Trừ chuyện đó ra, tu sĩ Kim Đan trên Địa Cầu ít nhất cũng hơn năm mươi người, ở Hoa Hạ là nhiều nhất, hơn ba mươi người.
Nhưng người có tu vi mạnh nhất không ở Hoa Hạ, gia hỏa có tu vi mạnh nhất này đã bước vào Luyện Thần cảnh, ở trên một hòn đảo hoang trên Thái Bình Dương. Dựa vào màu da, có lẽ là con lai.
Thần niệm của Lam Tiểu Bố không tìm được Lạc Thải Tư, nhưng lại nhìn thấy một cô gái khiến hắn không thể dời thần niệm đi được, Tô Sầm.
Lam Tiểu Bố không ngờ, Tô Sầm cũng là Kim Đan cảnh, hơn nữa đã là Kim Đan cảnh trung kỳ. Giờ phút này nàng đang ngồi trong một tiệm trà trong Hồ Di thị, nói chuyện phiếm với một nhóm người khác. Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của nàng, so với kiếp trước thì tốt hơn rất nhiều.
Trong những người kia, người có tu vi yếu nhất cũng là Trúc Cơ, trên người bọn họ có hơi thở dao động, Lam Tiểu Bố đoán, có lẽ Tô Sầm và bọn họ là sư huynh muội đồng môn.
Suy nghĩ của Lam Tiểu Bố vì Tô Sầm mà bay đi rất xa, hắn dường như có thể nhìn thấy hình ảnh cô gái đó xông qua tường phòng hộ, nhìn thấy nàng ở trước mắt, nhìn hắn với ánh mắt bất lực.
Cũng không biết qua bao lâu, Lam Tiểu Bố mới thu hồi thần niệm lại, dụi mắt một chút, sau đó bình thản nói, “Ngươi tìm ai?’
Đứng ở cửa là một nữ tử trung niên, trên mặt có một vết sẹo dài, trên người nữ tử có lệ khí bao quanh, đó là do quanh năm giết chóc tạo thành.
“Có phải ngươi có một gốc linh vật đỉnh cấp?” Nữ tử nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, giọng iệu lạnh lẽo.
Lam Tiểu Bố hiểu ra, có lẽ là do nữ nhân này ngửi được mùi của Ngũ Thải Tiên Chi, đến đây tìm Ngũ Thải Tiên Chi. Hắn đánh giá nữ nhân trước mắt một chút, vẫn chưa kết thành Kim Đan. Nhưng mà Ngưng Đan cảnh cũng được xem là một trong những cường giả ở ĐỊa Cầu, khó tránh một mình mà dám chạy tới chạy lui tại nơi hoang tàn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận