Khí Vũ Trụ

Chương 242: Cầu phú quý trong hiểm nguy (1)

Lam Tiểu Bố cướp được “Thất m”, trong ngực còn ôm theo Liễu Ly đã cướp được “Đệ Nhị Đạo Điển”, có thể tưởng tưởng được, chỉ cần bọn họ lộ mặt ra lập tức sẽ bị vây công. Cũng may Lam Tiểu Bố cũng không dự định lộ mặt ra, hắn đẩy nhanh tốc độ xông về phía Ngũ Chi Hải.
Quả thật có rất nhiều người ghi thù với Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố thật xấu xa, đã cướp đi hai bộ đạo điển còn không nói, đã vậy còn cướp mười túi trữ vật.
Chỉ cần chuyện trong đạo tràng Mộ Thiên kết thúc, lập tức sẽ có người truy sát Lam Tiểu Bố.
Mặc dù Lam Tiểu Bố bị thương rất nặng, nhưng cũng may hắn có Bất Tử Quyết, lại còn có thêm Thọ Nguyên Quả, Ngũ Thải Tiên Chi, Ngũ Chi Dịch, tùy tiện lấy thứ nào ra cũng có thể khởi tử hoàn sinh, huống chi trên người Lam Tiểu Bố còn có rất nhiều?
Trôi qua hơn mười ngày, khi Lam Tiểu Bố quay lại Ngũ Chi Huyền Giản một lần nữa, vết thương trên người hắn đã lành bảy, tám phần.
Vết thương của Liễu Ly cũng rất nặng, nàng chẳng những bị trọng thương, còn trúng độc. Không biết là gia hỏa bỉ ổi nào làm, bôi độc trên pháp bảo của mình. Có thể nói, nếu như không gặp được Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố cho Liễu Ly ăn mấy viên đan dược giải độc, còn dùng Ngũ Thải Tiên Chi cho Liễu Ly kéo dài tính mạng, nữ nhân này đã sớm chết rồi.
Nguyên nhân cứu Liễu Ly chủ yếu là do lúc trước Liễu Ly từng giúp hắn, nếu không có Liễu Ly, chỉ sợ hắn đã không thể vào được Côn Khư rồi.
Một nguyên nhân khác nữa là lúc hắn đi ra ngoài còn muốn nhờ Liễu Ly giúp một chuyện, sau khi Côn Khư đóng lại, Quế Vân Thủ nhất định sẽ chặn đường hắn ở bên ngoài. Chỉ có khi Liễu Ly đi cùng với hắn ra ngoài, Quế Vân Thủ mới không dám ra tay.
Liễu Ly vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, chủ yếu là do Lam Tiểu Bố không biết độc kia là loại gì. Hắn chỉ có thể để Thất âm mô xây dựng đan dược giải độc, đồng thời đặt Liễu Ly nằm bên cạnh vách đá ở Ngũ Chi Huyền Giản, nơi này linh khí nồng đậm, ít nhất cũng có thể bảo vệ được mạng nhỏ của Liễu Ly.
Tụ Linh Trận đã được thăng cấp lên trận pháp cấp bốn, sau khi Lam Tiểu Bố tiến vào Tụ Linh Trận, linh khí trong Tụ Linh Trận đã nồng đậm hơn trước rất nhiều.
Liễu Ly nằm bên dưới vách đá, những linh khí bị Tụ Linh Trận hút vào cũng lướt qua người Liễu Ly, cho dù Liễu Ly bị hôn mê, cũng có thể lấy được nhiều chỗ tốt.
Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua, chuyện cướp đoạt trong mộ táng Mộ Thiên trong Côn Khư cũng đã kết thúc. Còn Lam Tiểu Bố, khắp nơi đều có người đang tìm kiếm hắn.
Cùng thời gian đó, chuyện Lam Tiểu Bố giết Liễu Ly của Tây Côn Lôn phái cũng bị truyền ra ngoài.
Tất cả mọi người đều cho rằng, Lam Tiểu Bố mang theo Liễu Ly ra ngoài, nhất định là vì “Đệ Nhị Đạo Điển”. Không có bất cứ người nào tin sau khi Lam Tiểu Bố lấy được “Đệ Nhị Đạo Điển” rồi sẽ giữa lại mạng nhỏ của Liễu Ly.
Một vài tu sĩ hèn hạ thì truyền ra tin tức, Lam Tiểu Bố mang Liễu Ly đến một nơi nào đó vắng vẻ, đầu tiên là làm chuyện cầm thú với nàng, sau đó cướp đi “Đệ Nhị Đạo Điển”, cuối cùng mới giết người diệt khẩu.

Lúc Liễu Ly tỉnh lại, đã là hơn một tháng sau, khi nàng khôi phục ý thức mở mắt ra, ý nghĩ đầu tiên là mình đã chết rồi, nơi này là Địa Phủ.
Chuyện lúc trước Liễu Ly vẫn còn nhớ rất rõ, nàng bị trọng thương, còn nằm hôn mê trên mặt đất, khắp bốn phía đều là tu sĩ cướp đoạt “Đệ Nhị Đạo Điển”, lúc đó mạng nhỏ của nàng sao có thể giữ lại được?
Rất nhanh, Liễu Ly đã cảm thấy có gì đó không đúng, nàng có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, hơn nữa…
Ngũ Thải Tiên Chi? Nơi này là nơi mọc Ngũ Thải Tiên Chi? Liễu Ly muốn dụi mắt mình một chút, chỉ là nàng cảm thấy cả người không có chút sức lực nào, vô cùng suy yếu.
Nàng nhanh chóng vận chuyện Đại Huyền Chân Kinh, chỉ là Đại Huyền Chân kinh không thể nào vận chuyện trọn vẹn một chu thiên, nhất thời lại chậm lại.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Liễu Ly theo bản năng chống tay lên, sau đó tay của nàng chạm vào một quyển kinh thư thật dày.
“Đệ Nhị Đạo Điển”? Liễu Ly lập tức tin, cái này thật sự là “Đệ Nhị Đạo Điển”. Có người cứu nàng đi, còn để lại “Đệ Nhị Đạo Điển” lại trong tay nàng? Chuyện này không thể nào xảy ra được đâu.
Liễu Ly cố gắng cần lấy “Đệ Nhị Đạo Điển”, cũng vì quyển sách này mà nàng suýt chút nữa đã vẫn lạc, rốt cuộc là ai đã cứu nàng? Còn mang nàng đến chỗ Ngũ Thải Tiên Chi như thế này?
Đây là lần thứ hai nàng được cứu giúp khi bị đuổi giết trong Côn Khư, lần thứ nhất cũng xảy ra vô cùng quỷ dị như vậy. Ba tên đệ tử Cổ tinh sơn truy sát nàng bị giết, mà nàng thì bình yên vô sự, chẳng những đồ đạc trên người không sao, mà thân thể cũng bình yên vô sự.
Không thể nào tu luyện được, Liễu Ly bắt đầu nhìn xung quanh, nàng lập tức nhìn thấy Tụ Linh Trận cách đó không xa, đây là Tụ Linh Trận cấp bốn? Hình như linh khí từ trong vách đá bên cạnh nàng chảy ra, sau đó toàn bộ bị hút vào trong Tụ Linh Trận.
Cho dù Liễu Ly không biết người trong Tụ Linh Trận là ai, nhưng nàng có thể khẳng định người trong Tụ Linh Trận chính là người đã cứu nàng.
Liễu Ly cố gắng tựa mình vào vách đá, tay chạm vào những tinh thể trắng xóa bên cạnh, linh khí nồng đậm vờn quanh khiến nàng biết được đây là Linh Tủy Tinh. Thứ này có thể so sánh với linh thạch cực phẩm.
Vết tích xung quanh cho thấy Linh Tủy Tinh đã bị người đào đi không ít, thứ nàng chạm được chỉ là đồ còn sót lại mà thôi.
Ánh mắt Liễu Ly di chuyển từ Linh Tủy Tính về phía thùng ngọc, trong thùng ngọc có chất lỏng dâng đến nửa thùng. Cảm nhận được linh khí nồng đậm trong đó, trong lòng Liễu Ly cảm thán không thôi, cho dù là tất cả đồ tốt trong Tây Côn Lôn phái, nàng cũng chưa từng nhìn thấy qua nhiều như vậy.
Không biết ai đã cứu mình, Liễu Ly vẫn cố gắng tu luyện, nàng nhất định phải khôi phục lại năng lực hành động. Nếu không thì điều chờ nàng tiếp theo sẽ là cái gì.
“Đệ Nhị Đạo Điển” trong tay nàng không bị lấy đi, nàng thật sự không nghĩ ra, ai lại có thể không để ý đến “Đệ Nhị Đạo Điển”? Phải biết đây là con đường đại đạo rời khỏi Nguyên Chân, là một trong số ít con đường tắt tiến vào Tiên giới.
Lam Tiểu Bố ở trong Tụ Linh Trận rất hài lòng, hắn không đột phá đến đại sư trận pháp cấp năm, nhưng lại có thể luyện chế ra được Trệ Thần Hương.
Bàn về tu tiên, có thể hắn hơi kém một chút, nhưng nếu bàn về mấy thiên môn này, hắn nghiên cứu môt chút là có thể làm được.
Ừm, Liễu Ly tỉnh lại rồi, có thể hỏi nàng mấy vấn đề.
“Lam Tiểu Bố?” Liễu Ly nhìn thấy người đi ra từ trong Tụ Linh Trận, ngây người một lúc. Không ngờ là Lam Tiểu Bố, nói thật, nàng không hề có ấn tượng tốt gì với Lam Tiểu Bố.
Sau đó nàng ngay lập tức tỉnh táp lại, “Là ngươi đã cứu ta? Còn chuyện lần trước ta bị người Cổ Tinh sơn truy sát, cũng là ngươi đã cứu ta?”
Cho dù lúc đó nàng đang bị hôn mê, nhưng vẫn còn có ấn tượng mơ hồ với tiếng nói của Lam Tiểu Bố. Trước đó nghĩ không ra, bây giờ nhìn thấy người, nàng đã hiểu được.
Lam Tiểu Bố cười nói, “Nếu không thì sao? Thế gới này trừ ta ra, ngươi cho rằng có ai tình nguyện liều mình cứu người?”
Biết rõ Lam Tiểu Bố cứu mình với liều mình không liên quan gì đến nhau, nhưng Liễu Ly vẫn nợ hắn.
“Cảm ơn người, nếu như không có người, ta…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận