Khí Vũ Trụ

Chương 291: Thất âm Sát (1)

“Lam thành chủ, vì sao người lại muốn đối nghịch với Cửu Châu Sơn ta? Cho dù hôm nay người có thắng ta, ngươi cũng không thể giết được ta. Cửu Châu Sơn có bảy đại Nhân Tiên, cường giả Hư Thần Cảnh thì nhiều không kể xiết, lại có thêm tông môn cấp năm, Mưu Bắc tiên thành ngươi có lợi hại hơn nữa, dưới loại áp chế này, cũng chỉ có thể bị hủy diệt.” Phong Hàn nói chậm lại, hắn không muốn đánh nữa, càng không muốn chọc giận Lam Tiểu Bố.
Gia nhập Cửu Châu Sơn, bởi vì hắn là cảnh giới Nhân Tiên, chỉ có gia nhập Cửu Châu Sơn, mới có thể giúp mình tiến thêm một bước. Còn chuyện bán mạng vì Cửu Châu Sơn, hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Lam Tiểu Bố cười ha ha một tiếng: “Đối nghịch với Cửu Châu Sơn ngươi? Là Cửu Châu Sơn ngươi khinh người quá đáng, Mưu Bắc tiên thành ta tự mình mở học viện, liên quan quái gì đến Cửu Châu Sơn các ngươi? Lại nhận một kích của Bố gia ngươi đi, hy vọng đừng để cho ta phải thất vọng…”
Nói xong câu đó, khí thể trên trường kích của Lam Tiểu Bố đột nhiên lại thay đổi, một loại khí thế mênh mông, sát ý bàng bạc cuồn cuộn quét đến, trường kích cuốn theo âm thanh giáo mác, giống như thiên quân vạn mã đang xông lên.
Không gian kích thế không ngừng dâng trào, kích âm cuốn theo âm thành sát phạt càng lúc càng gấp rút, giống như muốn xé rách mọi giam cầm.
Khi khí thế của kích âm tăng vọt, Phong Hàn cũng cảm thấy xung quanh mình đang có vô vàn kỵ binh đang ào ạt xông đến, không gian sống sót của hắn càng ngày càng hẹp, loại kiềm chế này khiến hắn đến thở cũng cảm thấy khó khăn.
Thùng thùng! Bên trong tiếng sắt thép va chạm còn có tiếng trống trận vang lên. Phong Hàn điên cuồng thiêu đốt chân nguyên của mình, lớn tiếng kêu lên, “Dừng tay, ta đi…”
Khí thế sát phạt cuồng bạo của kích âm cũng không vì Phong Hàn la hét mà dừng lại, ngược lại càng tăng cao, khi loại khí thế sát phạt này dâng lên đến cực điểm, từng đạo âm thanh phát ra khiến người ta hít thở không thông.
Lam Tiểu Bố cảm thấy máu khắp người đang sôi trào, một kích này dường như đã nhận hết sát ý trong lòng hắn, tuyệt không thể nào dừng lại được. Cung âm Sát! Chém cho ta!
Nhất âm dương quan đoạn tràng thanh, cung nhạc khởi, trường kích hoành trảm cửu vạn lý!
Sắc mặt Phong Hàn trắng bệch, cho dù là một Nhân Tiên, giờ phút này cũng bị loại khí thế thần thông mênh mông này làm cho khiếp sợ. Hắn đạt được Nhân Tiên đã mấy trăm năm, chưa bao giờ chứng kiến loại khí thế thần thông nào đáng sợ như vậy.
Giờ khắc này điều duy nhất mà hắn có thể làm là điên cuồng thiêu đốt chân nguyên của mình, cưỡng ép mình sử dụng Hư Không Chân Huyền Thương. Nhưng hết lần này đến lần khác, chân nguyên và thần niệm của hắn đều vận chuyển rất khó khăn, hắn sắp điên rồi, chưa bao giờ trải qua cuộc chiến nào uất ức như vậy.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố có mười phần cơ hội thi triển Thần Hồn Thứ, nhưng Lam Tiểu Bố chẳng thèm sử dụng Thần Hồn Thứ. Trong không gian của Tỏa Thần Ất Nguyên Giảo Sát Trận, chân nguyên và thần niệm cả đối phương đã bị áp chế một chút, nếu như hắn lại sử dụng Thần Hồn Thứ, cho dù có giết được đối phương, cũng cho thấy sự chênh lệch giữa hắn và Nhân Tiên vẫn còn chưa đủ để hắn không cần sử dụng Tỏa Thần Ất Nguyên Giảo Sát Trận để giết chết đối thủ.
“Oanh!” Hư Không Chân Huyền Thương trực tiếp bị đánh bay, trường kích trong tay Lam Tiểu Bố lại bị vỡ vụn thành từng mảnh.
Phong Hàn không có chút hưng phấn nào, trong mắt hắn lộ ra vẻ thê thảm, sau đó từng luồng sương máu nổ tung trên cơ thể hắn.
Phong Hàn ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt hiện lên tia không thể tin.
Hắn biết Lam Tiểu Bố rất mạnh, biết mình đang ở bên trong một Giảo Sát Trận có thể ngăn chặn thần niệm và chân nguyên, thế nhưng hắn cũng không cảm thấy Lam Tiểu Bố có thể giết chết hắn.
Mà chỉ vẻn vẹn hai chiêu, hắn là một Nhân Tiên đã bị thương nặng khó thể thể đứng lên. Lập tức một cảm giác bi thương từ sâu trong lòng hắn tuôn ra, hắn bỗng nhiên nghĩ đến trong những năm qua, bản thân mình ở Cửu Châu Sơn rốt cuộc đã có được những gì? Trước khi tiến vào Cửu Châu Sơn, hắn đã là Nhân Tiên. Sau khi vào Cửu Châu Sơn rồi, trừ linh khí tu luyện sung túc hơn một chút, ra ngoài được mọi người kính ngưỡng, hắn không có được thứ gì cả, mà hắn lại vì Cửu Châu Sơn làm mất mạng.
Về chuyện người khác kính ngưỡng Cửu Châu Sơn, đó thật sự là kính ngưỡng sao? Nhìn hành động của Lam Tiểu Bố thì có thể biết được, kính ngưỡng đó là do không có năng lực phản kháng mà thôi, một có có được năng lực phản kháng, ha ha, kinh ngưỡng.
Lam Tiểu Bố cũng cảm nhận được từng đợt suy yếu truyền đến, hắn biết Thất âm Sát đã tiêu hao hết chân nguyên và thần niệm của mình, nếu như lúc này là nhiều người hỗn chiến, hắn sẽ cố gắng không sử dụng.
Nuốt một viên Vũ Lâm Đan, Lam Tiểu Bố đi đến trước mặt Phong Hàn đang ngã ngồi trên mặt đất, trong Tỏa Thần Ất Nguyên Giảo Sát Trận của hắn, Lam Tiểu Bố không sợ Phong Hàn sẽ phản kích lại.
“Lam thành chủ, nếu như biết người có thực lực Nhân Tiên, ta tuyệt đối sẽ không đến đây.” Phong Hàn cố giãy dụa nói, hắn nghĩ, nếu như Nguyên Thần rời khỏi cơ thể, sẽ có bao nhiêu cơ hội có thể chạy trốn.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói. “Ngươi đừng nghĩ đến chuyện đẩy Nguyên Thần ra khỏi cơ thể, trước đó Nguyên Thần Hỗ Vưu của Cửu Châu Sơn ngươi đã bị ta xử lý,lúc đó ta còn chưa đến Luyện Thần cảnh. Nếu như ngươi cảm thấy ngươi có thể may mắn chạy thoát thế thì ngươi cứ thử một chút đi.”
Dan đầu Phong Hàn tê dại, Hỗ Vưu quả nhiên là do Lam Tiểu Bố xử lý.
“Phải làm sao ngươi mới tha cho ta?” Phong Hàn biết có nói tiếp nữa cũng vô ích.
Lam Tiểu Bố cười ha ha, “Ngươi cũng nhiều tuổi rồi, sao nói chuyện là ngây thơ như vậy. Ta tha cho ngươi, ngươi cảm thấy ta có thể tha cho ngươi sao?
Thấy Phong Hàn dường như còn đang định nói gì đó,Lam Tiểu Bố đã xua tay chặn lại, “Ngươi không cần nói cho ta là ngươi định rời khỏi Cửu Châu Sơn. Ngươi có rời khỏi Cửu Châu Sơn hay không không quan trọng, quan trọng là nếu ngươi đã dám đến diệt Mưu Bắc tiên thành ta, thì phải có tinh thần sẽ bị giết chết. Đương nhiên trước khi giết ngươi, ngươi có thể lựa chọn chết thoải mái một chút hay không…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận