Khí Vũ Trụ

Chương 1681 - Mân Nguyên chảy máu.

Luân Hồi Oa chỉ độn hành chưa đến một nén nhang, trong phạm vi thần niệm của Lam Tiểu Bố đã nhìn thấy Mân Nguyên. Mân Nguyên rõ ràng cũng dùng thủ đoạn, quanh người hắn ta có một luồng sáng vàng lấp lóe, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi. Nếu như không phải Lam Tiểu Bố lấy Luân Hồi Oa ra, thật đúng là chưa chắc có thể đuổi kịp gia hỏa này.
Lần này Lam Tiểu Bố không đợi Mân Nguyên kịp phản ứng, Luân Hồi Oa vượt qua Mân Nguyên, sau đó ném một đống trận kỳ ra ngoài, cứng rắn chặn Mân Nguyên lại.
Mân Nguyên ngừng lại, sắc mặt tái nhợt nhìn đám người Lam Tiểu Bố. Thật sự là hắn ta đang rất hối hận, nếu như sớm biết quy tắc Không Gian trong đường hầm hư không này ổn định như vậy, hắn ta sao có thể ở bên ngoài chờ đến mấy tháng như vậy.
“Đại Thánh Nhân, ban đầu ở vực sâu Di Thần, ngươi suýt chút nữa đã lấy đi cái mạng nhỏ của ta, ta nhớ rất kỹ đó. Hôm nay cuối cùng ta cũng có thể thu được chút an ủi rồi.” Lưu Tinh cười ha ha, nhảy ra khỏi Luân Hồi Oa, đứng gần chỗ Mân Nguyên.
Vì bắt được Mân Nguyên, ngay cả thời gian tu luyện hắn ta cũng không để ý đến. Lãng phí hết thời gian trên người Mân Nguyên, chính hắn ta cũng chẳng biết được là bao nhiêu. Thật sự là vì Vô Căn Thần Giới quá thiếu thốn tài nguyên tu luyện, mà hắn ta muốn khôi phục thực lực, thì phải cần vô số tài nguyên đỉnh cấp, đặc biệt là Thần Linh Mạch, hắn ta càng khát vọng hơn.
Đề Phật không nói hai lời, cũng bắt đầu phong tỏa không gian. Đây là một cái đường hầm hư không, phong tỏa không gian lại càng dễ dàng hơn.
Mân Nguyên siết chặt tay thành nắm đấm, vừa rồi hắn ta có một lá Phá Vị Phù, thế nhưng lại không xé mở quy tắc Không Gian ở nơi này ngay. Cơ hội chỉ có một lần, hắn ta không còn cơ hội lần thứ hai nữa.
Giờ phút này trong lòng Mân Nguyên chỉ có hối hận, hắn ta cảm thấy mình quá giữ của rồi. Nếu như ngày từ đầu thi triển loại Phá Vị Phù kia, hắn ta đã có thể chạy trốn rồi. Còn nữa là từ đầu mà mình đuổi theo Tích Niệm Mạt vào trong đường hầm hư không này, cũng sẽ không rơi vào tình huống như bây giờ.
Nói tới nói lui, cùng là do Phá Vị Phù quá trân quý, hắn ta lại chỉ có một lá, cho nên không nỡ dùng.
“Đề Phật Thánh Nhân, lúc trước dù sao chúng ta cũng đã từng liên thủ hợp tác với nhau, hôm nay ngươi muốn đối phó với ta sao?” Mân Nguyên hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói, hắn ta biết dẫn đầu đám người này nhất định là Đề Phật.
Thấy Mân Nguyên nói vô cùng chân thành, Lam Tiểu Bố thật sự cho rằng trước đó quan hệ của Đề Phật Thánh Nhân và Mân Nguyên khá tốt.
Đề Phật vân vê vòng phật châu trước ngực, vẻ mặt thông cảm và chân thành tươi cười nói, “Mân Nguyên đạo hữu, lần này cũng không phải ta làm chủ, tất cả dựa vào Lam Đạo Quân làm chủ.”
Lam Đạo Quân làm chủ? Mân Nguyên lập tức chuyển ánh mắt lên người Lam Tiểu Bố, chuyện này sao có thể?
Nơi này có một trong Bát Thánh Đề Phật Thánh Nhân, một trong mười hai Thần Đế Bộc Hòa Thần Đế, còn có một Phàm Nhân ĐẠo Lưu Tinh không kém gì Thánh Nhân. Nhiều cường giả Viễn Cổ như vậy ở đây, dựa vào gì mà để Lam Tiểu Bố làm chủ? Lúc trước Lam Tiểu Bố chỉ là một Thần Vương mà thôi, bây giờ…
Mân Nguyên nghĩ đến một quyền mà Lam Tiểu Bố đã đánh vào hắn ta lúc trước, một quyền kia không phải CHuẩn Thánh tuyệt đối không thể đánh ra được. Trước đó Mân Nguyên bị Đề Phật hù sợ, điên cuồng độn gấp, trong lúc nhất thời vẫn còn chưa ổn định tinh thần lại suy nghĩ một chút. Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, mới phát hiện ra vấn đề lớn.
Một quyền kia của Lam Tiểu Bố đáng sợ như vậy, nhưng mà trước đó khi giao dịch với hắn ta, Lam Tiểu Bố chỉ mới vừa bước vào cảnh giới Thần Vương. Trong thời gian mấy trăm năm, đã có thể từ Thần Vương bước vào CHuẩn Thánh? Đừng nói là mấy trăm năm, có thể trong vài vạn năm từ Thần Vương bước vào Chuẩn Thánh, vậy thì cũng là hạng người có thiên phú tuyệt đỉnh.
Bởi vậy có thể thấy được, Lam Tiểu Bố nhất định không khác gì Lưu Tinh, cũng là một cường giả Viễn Cổ luân hồi. Nếu không thì Đề Phật không thể nào nói như vậy được, hơn nữa Đề Phật còn gọi Lam Tiểu Bố là Lam Đạo Quân.
NGhĩ đến đây, Mân Nguyên lập tức ôm quyền với Lam Tiểu Bố, “Lam Đạo Quân, trước đó quả thật là ta sai, thế nhưng ta và Lam Đạo Quân giao dịch đều lấy bảo vật thật ra, mà trên thực tế Lam Đạo Quân cũng chẳng chịu thiệt thòi gì.”
Lam Tiểu Bố đâu chỉ không chịu thiệt thòi? Người ta hoàn toàn không bỏ ra thứ gì cả đó. Nhưng mà lời này Mân Nguyên khó mà nói ra, hắn ta cũng không thể nói ngươi tay không bắt sói, thứ gì cũng không đưa cho ta, mà ta đã phải lấy ra bảy trăm đầu Thần Linh Mạch, trong đó còn có 200 đầu Thần Linh Mạch cực phẩm.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Lúc trước vì có thể thoát khỏi Khốn Sát Thần Trận của ngươi, ta đã thiêu đốt ngàn vạn năm tuổi thọ, ngươi đừng thấy bây giờ ta còn trẻ tuổi bình yên vô sự, thật ra ta chỉ còn sống tốt được mấy trăm năm thôi. Lúc đầu những chuyện này ta đều giấu ở sâu trong đáy lòng, âm thầm gặm nhấm. Bây giờ vừa hay gặp ngươi, ta mà không nói ra, sợ sẽ nghẹn tiểu… Không phải, ta lo là nghẹn uất trong lòng mà thành bệnh. ĐƯơng nhiên, đây vẫn chưa phải chuyện chính.”
Mân Nguyên hận nghiến răng, nếu như chỉ có một mình Lam Tiểu Bố, nói không chừng hắn ta sẽ đập nồi dìm thuyền liều mạng với Lam Tiểu Bố.
Nhưng ở nơi này trừ Lam Tiểu Bố ra, còn có ba người Đề Phật, Bộc Hòa, Lưu Tinh. Ba tên này đều biết rõ hắn ta, không có một ai dễ đối phó.
Hôm nay muốn giữ được mạng, phải đột phá từ chỗ Lam Tiểu Bố.
“Lam Đạo Quân, mặc dù ta không biết Lam ĐẠo Quân là vị thần Viễn Cổ nào, nhưng sâu trong lòng ta vô cùng tôn kính Lam Đạo Quân. Lam Đạo Quân chắc hẳn phải biết rằng, nếu như ta liều mạng tự bạo thế giới của mình, không có bất kỳ ai có thể lấy được gì của ta. Ta tin rằng ta có thể làm được, cho dù là ngũ chuyển Thánh Nhân đến đây, ta cũng có thể tự bạo thế giới của ta trước khi người đó mở thế giới ra.” Mân Nguyên nghiêm mặt nói, trong giọng nói tràn đầy chân thánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận