Khí Vũ Trụ

Chương 262: Ta cũng sẽ tìm người giúp đỡ. (2)

Trình âm Dao dẫn theo Lam Tiểu Bố và Cúc Tú Nhược chạy, một lúc lâu sau mới đứng ở một mảnh đất bằng phẳng.
Lam Tiểu Bố lại nói, “Chờ một chút, ta bố trí một Khốn Sát tiên trận trước, phòng người kia tới.”
Lam Tiểu Bố ném trận kỳ ra, một cái Khốn Sát tiên trận cấp ba có vẻ hơi thô sơ xuất hiện.
“Tiểu Bố đại ca, đi thẳng về phía trước trăm bước, sau đó đi qua bên trái ba mươi bước là có thể nhìn thấy cửa vào.:
Tiếng Trình âm Dao vừa dứt, đã có một giọng nói bén nhọn vang lên.” Lá gan không nhỏ nhỉ.”
Khi giọng nói này vừa dứt, một nam tử đầy lệ khí xuât hiện, chỉ là giọng nói kia thật sự quá khó nghe.
“Ngươi chính là Lộc Chân Mục?” Lam Tiểu Bố nhìn Lộc Chân Mục.
Lộc Chân Mục cười ha ha, “Không sai, có phải ngươi ỷ vào ciệc mình là tiên trận sư cấp ba nên cho rằng mình có bản lĩnh rồi không?”
Lam Tiểu Bố cười ha ha, “Ngươi cảm thấy ta có bản lĩnh chỉ dựa vào Khốn Sát tiên trận cấp ba này thôi sao? Nếu đã tới, vậy thì để ta nhìn xem tiểu đội Ô Chùy Tiên Hành của ngươi có đồ tốt gì không.”
Vừa nói chuyện, Lam Tiểu Bố vừa lấy Thất âm Kích ra, kích mang bàng bạc đánh về phía Lộc Chân Mục, đánh ra một kích thần thông là Thất Phách Trảm chi Tiên Xung Trảm.
Thất Phách Trảm mà Lam Tiểu Bố học mới chỉ là Thiên Xung Trảm, hoặc là nói lúc trước hắn chỉ mới tập luyện, thậm chí còn chưa từng chính thức thi triển thần thông Thiên Xung Trảm, đây là lần đầu tiên hắn thật sự thi triển thần thông Thiên Xung Trảm.
Trong lòng Lộc Chân Mục khó chịu, hắn thấy Lam Tiểu Bố cũng chỉ là một Đại Ất Tiên mà thôi. Một Đại ẤT Tiên mà cũng dám động kích trước mặt Đại La Kim Tiên như hắn.
Ngay khi Lộc Chân Mục muốn dùng khí thế của mình nghiền ép Lam Tiểu Bố, để Lam Tiểu Bố biết một Đại Ất Tiên và Đại La Kim Tiên chênh lệch như thế nào, hắn đã cảm giác được một phách của minh đã bị kích mang cuồng bạo này cuốn đi.
Một loại cảm giác lạnh lẽo khắp người truyền đến, toàn bộ thần hồn đều run rẩy. Lúc này đừng nói đến chuyện dùng khí thế nghiền ép Lam Tiểu Bố, đó chính là chuyện cười. Tên nam tử trẻ tuổi sử dụng trường kích ở trước mắt này, tu vi tuyệt đối không yếu hơn hắn, loại thần thông công kích thần hồn này lại càng đáng sợ hơn.
Lộc Chân Mục điên cuồng lấy Nghịch Ngân Tác của mình ra, cả người đều đang níu lấy thần hồn của mình, còn cả Thiên Xung Phách sắp bị tách rời của mình nữa.
Tạch! Vội vàng lấy Nghịch Ngân Tác ngăn cản kích sát ý cuồng bạo đối với thần hồn của Thất âm Kích. Tiên nguyên tựa như nổ tung, không gian hoàn toàn phá vỡ.
Trong sự vội vàng, Lộc Chân Mục quả thật đã ngăn cản được một kích của Lam Tiểu Bố, ít nhất thì một kích này của Lam Tiểu Bố không xé rách được Thiên Xung Phách của hắn. Nhưng mà trước đó hắn đã xem thường Lam Tiểu Bố bề ngoài chỉ là Đại Ất Tiên này, đan điền bị thương, phun ra một ngụm máu.
Cho dù có thể ngăn cản Lam Tiểu Bố được hay không, Lộc Chân Mục cũng không chút do dự phát tín hiệu cầu cứu. Dựa vào kinh nghiệm của hắn, hắn có thể xác định Lam Tiểu Bố mạnh hơn hắn một chút.
Trong lòng Lam Tiểu Bố cười lạnh, trong lòng tự nhủ ông đây chính là đang chờ ngươi gọi người đến đấy. Cho nên ngay sau khi Lộc Chân Mục phát tin tức cầu cứu xong, hắn thậm chí không tiếp tục công kích nữa mà bóp nát bùa chú.
Lam Tiểu Bố đoán không sai, sau khi Lộc Chân Mục phát tin cầu cứu đi, bốn thân ảnh đã đột ngột xuất hiện từ trong hư không, hoàn toàn chặn đứng đường lui của mấy người Lam Tiểu Bố, trước sau cũng chỉ có mười mấy giây mà thôi. Bốn người này gồm ba nam một nữ, nhìn qua đều không phải hạng người hiền lành gì.
“Sao thế? Lão Tứ, chỉ là một Đại Ất Tiên nho nhỏ mà ngươi cũng không giải quyết được sao? Càng ngày càng thụt lùi mà. Chúng ta còn tưởng rằng có gia hỏa nào mạnh lắm chứ, thật là, lãng phí mất một lần truyền tống.” Một tên nam tử mặc áo xám nhíu mày, giọng điệu có chút không vui.
Lộc Chân Mục thở dốc rồi nói, “Nhị ca, gia hỏa này không phải là Đại Ất Tiên bình thường, ta hoài nghi hắn là Đại La Kim Tiên hậu kỳ, chỉ là ẩn tu vi đi còn Đại Ất Tiên mà thôi.”
“Ngươi ra tay tiếp đi, chúng ta đứng bên cạnh nhìn, người này ta thấy tối đa cũng chỉ là Đại Chí Tiên sơ kỳ mà thôi, tuyệt đối không đến cảnh giới Đại La Kim Tiên.” Người vừa nói chuyện chính là một nam tử có thân hình cao lớn, xung quanh người này tiên nguyên ngưng luyện, tu vi không hiện.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Ngươi chắc hẳn chính là đội trưởng Cát Thiên Sơn của tiểu đội Ô Chùy Tiên Hành? Nói ra bên ngoài rằng mình là Đại La Kim Tiên hậu kỳ, nhưng thật ra bản thân lại là một Tiên Vương hậu kỳ, chỉ sợ vì tin tức này mà đã có không biết bao nhêu Tiên Vương đã chết trong tayc ác ngươi rồi.”
“A, sâu kiến nho nhỏ mà cũng có thể nhìn ra tu vi của ta?” Nam tử cao lớn này kinh ngạc nói, sau đó lập tức nói tiếp, “Còn nữa, ngươi nói cho ta biết xem sao trong tình huống này mà ngươi còn có thể tự tin nói chuyện với ta như vây? Chẳng lẽ ngươi cho rằng còn có thể thoát khỏi từ tay Cát Thiên Sơn ta sao, hoặc là ngươi có người nào lợi hại hơn giúp đỡ à?”
“Lão tứ, ngươi hắn là đã làm chuyện tốt gì rồi, nhưng không nói cho mấy huynh đệ chúng ta biết, bây giờ xảy ra chuyện, mới nhớ đến mấy người chúng ta.” Nói chuyện chính là một nữ tử, sau khi nói xong còn hừ lạnh một tiếng.
Lam Tiểu Bố cười ha ha, “Vì sao lại tự tin à? Đương nhiên là vì có giúp đỡ rồi. Ngươi không phát hiện ra ta có người giúp, đó là do tu vi ngươi không đủ mà thôi. Đừng luôn ỷ vào việc tu vi mình cao mà bắt nạt người khác, có một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện cũng có cường giả ỷ vào tu vi mà bắt nạt ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận