Khí Vũ Trụ

Chương 1995 - Đại Vận Mệnh Thuật.

“Ta quả thật là vì Đại Vận Mệnh Thuật mà đến đây.” Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía nam tử gầy yếu kia. Cho dù thần hồn và thân thể của gia hỏa này đã bị ăn mòn nghiêm trọng, nhưng Lam Tiểu Bố vẫn có thể cảm nhận được đây là một cường giả cửu chuyển.
“Đại Vận Mệnh Thuật nằm sâu trong Vận Mệnh Bạch Sơn, hoàn toàn không thể nào lấy được, ta cũng là vì muốn lấy được Đại Vận Mệnh Thuật, cho nên mới bị biến thành thế này. Đạo hữu nghe lời khuyên của ta, trừ khi Vận Mệnh Thánh Nhân đến, tuyệt đối không có ai lấy được Đại Vận Mệnh Thuật. Bởi vì ta nghe nói nơi này có Đại Vận Mệnh Thuật, kết quả bị đạo tắc ăn mòn ở nơi này khóa lại ngàn năm, chạy ra khỏi Vận Mệnh Bạch Sơn chỉ còn mấy chục bước…” Giọng nói nam tử kia vô cùng yếu ớt.
Lam Tiểu Bố nhìn khảng cách chân núi bạch sơn chỉ có mười mấy bước, đang định nói có cần hắn giúp đỡ hay không, nam tử kia lại nói một lần nữa, “Mong đạo hữu hãy ra tay cứu giúp, Hạng Quýnh Thiên ta nhất định sẽ báo đáp.”
Lam Tiểu Bố cũng không thèm để ý, tay cuốn lên một cái, Hạng Quýnh Thiên lập tức được đạo vận của Lam Tiểu Bố cuốn lên, sau đó rơi ra bên ngoài bạch sơn. Cái chuyện tiện tay cứu người này, cũng chẳng là gì cả.
Hạng Quýnh Thiên kích động vô cùng, hắn ta không ngờ Lam Tiểu Bố có thể dễ dàng cứu được hắn ta như vậy. Sau khi rời khỏi bạch sơn, không có đạo tắc ăn mòn, chỉ trong thời gian ngắn Hạng Quýnh Thiên đã khôi phục lại thân thể.
Hắn ta nhìn Lam Tiểu Bố trên bạch sơn ở nơi xa, ha ha một tiếng, vậy mà cũng không bỏ đi, mà chọn một nơi bắt đầu chữa thương. Không chỉ như vậy, hắn ta còn vung ra mấy trăm trận kỳ, kết nối đạo vận bên ngoài hư không của bạch sơn với thần niệm của hắn ta.
Từ giờ trở đi, hắn ta chẳng những có thể vừa chữa thương, vừa có thể luyện hóa Vận Mệnh Bạch Sơn. Sau khi tiến vào Vận Mệnh Bạch Sơn rồi, hắn ta mới biết được, cái Vận Mệnh Bạch Sơn này là một món pháp bảo đỉnh cấp. Nếu như loại pháp bảo này có thể biến thành của hắn ta, vậy thực lực của hắn ta, cửu chuyển Thánh Nhân bình thường sao có thể so sánh được? Huống hồ một khi luyện hóa Vận Mệnh Bạch Sơn, vậy thì mọi thứ trong đó sẽ đều là của Hạng Quýnh Thiên hắn ta.
Sau khi Lam Tiểu Bố cứu Hạng Quýnh Thiên ra ngoài thì cũng không để ý đến nữa, chỉ lấy Sinh Tử Bộ ra bảo vệ toàn thân, sau đó chuẩn bị kỹ càng lùi về sau bất cứ lúc nào, lúc này mới tiếp tục đi tới.
Nhưng mà mới đi được vài bước, Lam Tiểu Bố lại dừng lại, ánh mắt nhìn về vị trí trước đó Hạng Quýnh Thiên nằm. Nơi đó đạo tắc ăn mòn vô cùng rõ ràng, hoàn toàn không có khả năng đã qua ngàn năm.
Nghĩ đến đây, Lam Tiểu Bố tiện tay vung ra mấy đạo đạo tắc Thời Gian, một khắc sau, hình ảnh rõ ràng đã xuất hiện trong hư không trước mắt Lam Tiểu Bố.
HÌnh ảnh rõ ràng biểu hiện Hạng Quýnh Thiên nằm ở đây không thể nào di động được còn chưa đến mười ngày, hơn nữa Hạng Quýnh Thiên cũng không phải là nằm ở vị trí này mà bị ăn mòn đến mức đó, mà là hắn ta tiến vào sâu trong bạch sơn, bị ăn mòn thành như vậy, sau đó mới trốn ra bên ngoài, kết quả còn chưa chạy được bao xa, đã hoàn toàn bị đạo tắc ăn mòn giam cầm lại ở chỗ đó, nếu như không gặp được hắn, Hạng Quýnh Thiên đã bị ợ rắm rồi.
TRong lòng Lam Tiểu Bố cười lạnh, bây giờ hắn thật sự muốn quay về xử lý tên Hạng Quýnh Thiên kia. Nhưng mà chắc hẳn gia hỏa này đã đi rồi, thật sự đã tiện nghi cho con rùa này rồi.
KHông đúng, Lam Tiểu Bố hình như cảm ứng được cái gì đó, hai mắt nhắm lại, sau đó nhanh chóng cuốn lên từng đạo đạo tắc như có như không.
Sắc mặt Lam Tiểu Bố trở nên khó coi, từ đạo đạo tắc này, hắn đã nhìn ra, trước đó người hủy diệt cái tinh cầu có sinh cơ kia chính là Hạng Quýnh Thiên. Hạng Quýnh Thiên hủy diệt tinh cầu có sinh cơ, lại đến đây gặp được Vận Mệnh Bạch Sơn. Gia hỏa này nghe nói trong Vận Mệnh Bạch Sơn có Đại Vận Mệnh Thuật, cho nên lập tức tiến vào nơi này, muốn lấy được Đại Vận Mệnh Thuật.
Cái này khiến trong lòng Lam Tiểu Bố càng không thoải mái, hắn ta ghê tởm nhất là loại rác rưởi như Hạng Quýnh Thiên, kết quả chính mình lại cứu tên rác rưởi này một mạng, đúng là quá châm chọc mà. Hy vọng gia hỏa này đừng để hắn gặp được lần nữa, nếu như gặp được, hắn sẽ không chút do dự mà xử lý con rùa này.
Bỏ qua những suy nghĩ này, Lam Tiểu Bố dựa vào lĩnh vực Trường Sinh không ngừng tiến lên. Cái đạo tắc bài xích của bạch sơn này không thể làm gì được Lam Tiểu Bố, nhưng mà cái đạo tắc ăn mòn kia, không ngừng ăn mòn lĩnh vực Trường Sinh của Lam Tiểu Bố, khiến tốc độ của Lam Tiểu Bố trở nên chậm lại.
Lam Tiểu Bố biết, nếu như cứng rắn muốn chống cự loại đạo tắc này, có lẽ sẽ phải trải qua trăm vạn năm, hắn cũng có thể tiến vào chỗ sâu trong bạch sơn, Nhưng mà qua ngàn năm này, ai biết lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa đạo vận ăn mòn ở nơi này vô cùng đáng sợ, nếu như hắn chỉ dựa vào đại đạo của mình mà ngăn cản, tốc độ chậm đi còn chưa nói, còn không biết sẽ đi đến bước nào là không thể ngăn được nữa.
Lam Tiểu Bố dứt khoát dừng lại, bắt đầu cảm ngộ cái đạo tắc ăn mòn này.
Chỉ có hiểu loại đạo tắc ăn mòn này, biến Vận Mệnh Bạch Sơn này thành nơi bình thường, hắn mới thể tiến sâu vào trong bạch sơn. Cảm ngộ đạo tắc đối với người khác có lẽ là rất dài, nhưng đối với Lam Tiểu Bố mà nói, hắn cảm thấy nhiều nhất chỉ mất mấy năm mà thôi.
Đạo của Lam Tiểu Bố mặc dù đã hoàn thiện lại, nhưng mà trước khi hoàn thiện, hắn vẫn hay dựa vào Vũ Trụ Duy Mô, dùng đến Vũ Trụ Duy Mô nhiều hơn, sau khi hắn hoàn thiện đại đạo rồi, cuối cùng sẽ theo bản năng mà nắm bắt điểm giống nhau của các loại đại đạo đặc thù. Dần dần ngưng luyện ra đạo tắc chính mình cảm ngộ, cái này khiến cảm ngộ của hắn đối với các loại đại đạo vượt xa tu sĩ tầm thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận