Khí Vũ Trụ

Chương 1133 - Thiên thần cảnh. (2)

Như vậy thì Thúc Vãng Tiêu đã đi đến nơi này, chẳng những Thúc Vãng Tiêu đến đây, mấy tên thần vương còn lại cũng đến. Hơn nữa giữa những thần vương này còn xảy ra đại chiến, điều duy nhất khiến Lam Tiểu Bố không hiểu được là, vì sao những đạo quân kia lại từ bỏ chỗ tu luyện này? Chẳng lẽ thần linh khí nơi này không nồng đậm? Hay là tu luyện ở nơi này còn không bằng tu luyện ở nhà mình? Hay là sau khi mọi người đại chiến rồi, đều kiêng kỵ nhau, không dám ở lại đây tu luyện nữa?
Lam Tiểu Bố đi dọc theo bên hồ tìm kiếm thật cẩn thận, một nén nhang sau, hắn đứng bên cạnh một cái thi thể. Bộ thi thể này chắc hẳn chết chưa được bao nhiêu năm, nhưng mà nhìn vẻ mấp mô trên thi thể, có lẽ là bị một loại côn trùng nào đó trong rừng bia ăn hết da thịt.
Lam Tiểu Bố cẩn thận lật thi thể ra, quả nhiên có một con côn trùng màu đen to cỡ hạt gạo bị dọa sợ, nhanh chóng xông vào trong rừng bia rồi biến mất.
Lam Tiểu Bố nhặt nửa mảnh ngọc phù ở bên cạnh đó lên.
Trên ngọc phù chỉ còn nửa chữ, nhưng Lam Tiểu Bố lại biết rõ, đây là ngọc phù của ai. Lúc Trước hắn bị Đạo Quân Đơn Đinh của Diên Tinh Thần Đình đứng trước mặt chất vấn, bên hồng Đơn Đinh có treo một cái ngọc phù như thế này. Lúc đó hắn có nhìn lướt qua, chỉ biết chữ bên trên ngọc phù là chữ Diễn, mà bây giờ trên này chỉ còn lại một cái ô.
Đạo Quân Đơn Đinh của Diên Tinh Thần Đình bị người giết? Còn là ở nơi này? Đại chiến bình thường giữa các đạo quân, không phải nói là các đạo quân không được giết chóc lẫn nhau sao?
Lam Tiểu Bố nhanh chóng đứng lên, Đơn Đinh dù sao cũng là một thần vương đó? Một thần vương bị giết chết, vậy thiên thần cảnh như hắn ở chỗ này chỉ sợ ngay cả sâu kiến cũng không bằng.
Có nên nhanh chóng rời khỏi đây không? KHi Lam Tiểu Bố còn đang do dự, thần niệm phát hiện ra Vũ Trụ Duy Mô đã tạo dựng ra một mô hình kết cấu hoàn chỉnh.
KHiến Lam Tiểu Bố vui mừng chính là, đó chính là mô hình kết cấu của tòa cung điện ở dưới đáy hồ này. Nói chính xác đó là đã tạo dựng ra mô hình của cấm trận bên ngoài cung điện.
Bên dưới đáy hồ có một cái cung điện, chẳng qua là ban đầu khi hắn đến đáy hồ, hoàn toàn không thể nào tiến vào được tòa cung điện này. Sau đó hắn mới dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra mô hình kết cấu của tòa cung điện, chỉ là qua nhiều năm như vậy vẫn chưa tạo dựng thành công mà thôi. Không nghĩ đến hôm nay Vũ Trụ Duy Mô đã tạo dựng xong mô hình cấm trận của cấm chế bên ngoài tòa cung điện này.
Ngoài cung điện có ít nhất một cái thần trận cấp chín, nhưng mà đã trôi qua thời gian dài chắc hẳn chỉ còn tương đương với cấp bảy. Một cái thần trận cấp bảy, Vũ Trụ Duy Mô phải tạo dựng mất mấy chục năm. Đấy là do sau khi hắn bước vào thiên thần cảnh, tốc độ mới nhanh hơn.
Bất kể như thế nào cứ vào xem một chút. Chỉ cần đi vào cấm trận, vậy thì đồng nghĩa với việc đi vào trong cung điện.
Trong tay Lam Tiểu Bố nắm một lá Thủy Độn Phù, sau đó nhảy vào trong hồ.
Cung điện đâu? Lam Tiểu Bố ngây ngẩn đứng dưới đáy hồ, hắn phát hiện cung điện dưới đáy hồ đã không còn. Sau đó Lam Tiểu Bố còn phát hiện ra thêm một thi thể ở dưới đáy hồ, hơi thở dao động phát tán ra từ bộ thi thể này cũng rất mạnh, Lam Tiểu Bố đoán, đây nhất định lại là một đạo quân.
Một cái hồ nho nhỏ, lại phát hiện ra hai đạo quân.
Trừ những thứ này ra, Lam Tiểu Bố cũng phát hiện ra vết tích đại chiến ở bên dưới đáy hồ. Lam Tiểu Bố còn nhìn thấy nơi cung điện đứng sừng sững lúc trước có một đạo ánh sáng nhu hòa, ánh sáng nhu hòa này còn có đạo vận lưu chuyển, hơn nữa thần linh khí cực kỳ nồng đậm
Thật giống như sau khi cung điện biến mất, có bảo vật gì để lại vậy.
Nếu như là người bình thường, nhất định sẽ tiến đến xem ánh sáng nhu hòa có đạo vận lưu chuyển này là cái gì. Nhưng giờ phút này trong đầu Lam Tiểu Bố chỉ có một suy nghĩ, nơi này tuyệt đối không phải chỗ nên ở lâu, phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Lam Tiểu Bố trồi lên mặt nước, sau đó xông ra khỏi hồ này. Rồi thậm chí không hề quay đầu tiến thẳng vào trong rừng bia.
Hầu như ngay khi Lam Tiểu Bố vừa xông ra khỏi hồ, ở giữa đạo ánh sáng kia đột nhiên có một hình bóng ngồi dậy, cái bóng này tựa như không cảm nhận được hơi thở người sống, ngồi tại chỗ một lát rồi lại nằm xuống.
Ba tháng sau, Lam Tiểu Bố đi ra khỏi rừng bia một lần nữa.
Theo suy nghĩ của Lam Tiểu Bố, ngoài rừng bia nhất định là người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Bởi vì năm đó khi hắn vào trong, chính là tình cảnh đó. Ban thưởng của chín đại thần đình quá phong phú, mặc kệ là tán tu hay là đệ tử tông môn, hoặc là tu sĩ thần đình, đều hy vọng có thể thử vận may trong rừng bia.
Nhưng khi hắn đứng bên ngoài rừng bia, lại phát hiện nơi này không có bất kỳ ai. Trừ một mảnh sương mù trắng xóa bên ngoài, cũng chỉ có thần tiệm vắt ngang trước mắt.
Chuyện gì xảy ra vậy? Xảy ra chuyện gì mà hắn không biết sao? Trong lòng Lam Tiểu Bố vô cùng khó hiểu.
Lam Tiểu Bố lấy ra một món thần khí hạ phẩm đi xuyên qua thần tiệm, sau đó hắn nhìn thấy đường đi của mình bị một cái thần trận ngăn cản. Cũng may đẳng cấp của cái thần trận này không cao, chỉ là một thần trận cấp ba. Vũ Trụ Duy Mô nhanh chóng tìm ra được cửa ra vào của thần trận.
Khi Lam Tiểu Bố đi qua khỏi thần trận, xuất hiện trước mắt hắn chính là quảng trường hư không được thành lập lúc trước. Nhưng khác với trước chính là, trên quảng trường hư không này không có bất cứ ai. Một hàng truyền tống trận đổ nát, đài đấu pháp thì mọc đầy cỏ dại.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lam Tiểu Bố tìm quanh một vòng, phát hiện nơi này có ít nhất mười năm không có dấu chân người, hắn nhanh chóng lấy Luân Hồi Oa ra, bây giờ quay về Đại Hoang Thần Giác trước mới là chính sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận