Khí Vũ Trụ

Chương 1450 - HÌnh ảnh Đan Tuyền.

Tiếng tăm của Luân Hồi Oa, Bắc Tố Đình đã từng nghe nói đến, cho nên Luân Hồi Oa vừa kích phát, Bắc Tố Đình đã biết ngay đây là Luân Hồi Oa, trong lòng nàng âm thầm sợ hãi mà thán phục. Lam đại ca mới quan này tuyệt đối không phải là người bình thường, người bình thường đừng nói là đuổi được Trúc Khổ đi, có thể sống sót được đã là không tệ rồi, hơn nữa người bình thường cũng không thể nào lấy được Luân Hồi Oa.
“Tố Đình đạo hữu, ngươi có biết bao lâu thì Mân Nguyên sẽ cử hành hội luận đạo một lần?” Bên trong Luân Hồi Oa, Lam Tiểu Bố hỏi. Hắn muốn qua loa với Lưu Tinh, nhất định phải biết những thứ này.
Bắc Tố Đình đáp, “Bình thường đều là năm năm một lần, bởi vì cứ qua năm năm Đan Tuyền sẽ ngừng một khoảng thời gian. TRong khoảng thời gian ngừng này, chính là lúc tổ chức hội luận đạo. Lam đại ca, tốc độ pháp bảo phi hành này rất nhanh, ta đoán nhiều nhất là ba đến năm ngày, chúng ta có thể đến chỗ đó.”
Lam Tiểu Bố nghe thấy vậy, trong lòng đã có chút suy tính, hắn đổi phương hướng của Luân Hồi Oa một chút.
“Lam đại ca, phương hướng hình như không đúng.” Bởi vì Lam Tiểu Bố cho phép Bắc Tố Đình xem xét phương hướng bên ngoài, cho nên khi Lam Tiểu Bố đổi hướng, nàng cũng có thể cảm nhận được.
Lam Tiểu Bố đáp,”Ta biết, ta đi lệch một chút, đi làm một vài chuyện.”
Hai ngày sau, Lam Tiểu Bố đến một vách đá hẹp dài khá heo hút, dừng Luân Hồi Oa lại. Tại sâu trong vách đá này, Lam Tiểu Bố đào ra một cái động phủ lâm thời, gỡ hai cái ấn ký thần niệm ở trên người hắn xuống phong ấn trong cái động phủ này.
Sau khi làm xong, Lam Tiểu Bố bắt đầu bố trí đủ loại Ẩn Nặc Thần Trận, Phòng Ngự Thần Trận và Công Kích Thần Trận. Trừ cái đó ra, hắn còn bố trí một cái truyền tống trận.
Thần linh khí ở nơi này thiếu thốn, cộng thêm vực sâu Di Thần rất hoang vắng, chắc hẳn sẽ không có ai tìm đến đây. Cho dù có người tìm đến nơi này, muốn phá vỡ hư không thần trận cấp năm của hắn tiến vào động phủ cũng không có khả năng. Nếu như bản thân Lưu Tinh tự đến đây, chỉ cần chạm đến cấm chế thần trận của hắn, hắn sẽ phát hiện ra ngay.
Khống chế Luân Hồi Oa một lần nữa tiến về phương hướng Bắc Tố Đình đã nói, Lam Tiểu Bố phát cho Lưu Tinh một đạo tin tức. Nội dung chủ yếu là, cảm thấy tu vi của mình quá thấp, hắn quyết định tìm kiếm nơi bế quan mấy năm, hội luận đạo của Mân Nguyên lần này không đi, chờ đến hội luận đạo lần sau của Mân Nguyên, hắn sẽ xuất quan.
Mặc dù là ngồi ở vòng ngoài cùng tại Đan Tuyền, nhưng thủ đoạn của Lưu Tinh có rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắ cũng đã lấy được một ít Thần Nguyên Đan. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại nhận được tin tức của Lam Tiểu Bố, điều này khiến Lưu Tinh hận không thể chửi ầm lên.
Hắn thấy, tên gia hỏa Lam Tiểu Bố này đúng là một chút tiết tháo cũng không có, hai người họ đã bàn tốt một năm sau sẽ đến hội luận đạo của Mân Nguyên đánh lén Mân Nguyên, nhưng nửa đưòng gia hỏa này lại lật lọng.
Mặc dù Lưu Tinh hận không thể lập tức giết chết Lam Tiểu Bố, nhưng hết lần này đến lần khác hắn không thể không nhịn cơn tức này xuống. Đối phó với Mân Nguyên cần một Thế Giới Thần cường đại như Lam Tiểu Bố, nếu không thì bọn hắn sẽ chẳng có chút cơ hội nào. Đồng bạn hợp tác tốt như Lam Tiểu Bố không dễ tìm, bây giờ Lam Tiểu Bố nói muốn lùi đến hội luận đạo sau, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Cũng may Lưu Tinh có thể thông qua ấn ký của mình cảm nhận được vị trí của Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố quả thật đang dừng lại một chõ nào đó, hẳn là đang bế quan.
Lưu Tinh cố kìm nén xúc động đi tìm Lam Tiểu Bố, cũng may đối với một người tu sĩ mà nói, thời gian sáu năm sẽ nhanh chóng qua đi, cùng lắm thì hắn đợi thêm mấy năm nữa thôi.

Sau khi gỡ đi ấn ký, Lam Tiểu Bố tăng nhanh tốc độ, lần này Luân Hồi Oa chỉ phi hành ba ngày, đã đến nơi mà Bắc Tố Đình chỉ.
“Nơi ngươi nói chính là chỗ này?” Lam Tiểu Bố dựa theo vị trí Bắc Tố Đình nói mà dừng Luân Hồi Oa lại, sau đó còn cảm thấy khó hiểu, nơi này quá bình thường. Khắp nơi đều là bùn đất xám trắng, ở vực sâu Di Thần, nơi có loại bùn đất màu xám này, hầu như chiếm bảy phần trở lên.
Nếu như nhất định phải nói có chỗ nào đặc biệt, vậy thì đó chính là bùn đất xám trắng ở nơi này có chút mấp mô, hoặc là dùng đồi núi để hình dung thì thích hợp hơn một chút.
Bắc Tố Đình biết Lam Tiểu Bố đang cảm thấy nghi ngờ, nàng vội vàng nói, “Lam đại ca, từ nơi này chúng ta tiếp tục đi về phía trước, ngươi đi theo sau ta, ta biết đi như thế nào.”
Nói xong, Bắc Tố Đình nhảy lên đỉnh một đồi núi hơi cao, sau đó từ đỉnh núi này nhảy đến đỉnh đồi núi khác.
Lam Tiểu Bố đi theo phía sau, vừa đi vừa dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng mô hình kết cấu.
Cứ đi như vậy khoảng một canh giờ, Bắc Tố Đình mới dừng lại.
Lam Tiểu Bố nghi ngờ hỏi, “Sao ngươi lại biết phải đi như thế nào?”
Giờ phút này Vũ Trụ Duy Mô đã tạo dựng xong mô hình kết cấu ở nơi này, đây là một cấm trận. Mặc dù tạo dựng ra được đây là một cấm trận, nhưng muốn mở được cấm trận này tiến vào bên trong, chỉ sợ phải tốn rất nhiều thời thời gian.
Bắc Tố Đình vội vàng nói, “Lúc trước ta bị nhốt ở trong hư không, sau khi lượng kiếp xảy ra, ta nghĩ rằng mình chết chắc rồi, kết quả lại xuất hiện một cái vết nứt hư không. Ta không kịp suy nghĩ gì cả, vọt thẳng vào bên trong vết nứt hư không kia. Sau khi vọt vào trong vết nứt hư không ấy, nơi ta đến chính là nơi mà chúng ta muốn đi. Ta nghi ngờ chỗ đó là do có người cố ý xây dựng lên, bởi vì nơi đó có một cái đồ giám viễn cổ. Ta có thể đi ra từ nơi đó, chính là dựa vào cái đồ giám kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận