Khí Vũ Trụ

Chương 1750 - Vơ vét thế giới của Bố Cự. (2)

Thế nhưng một khắc sau nàng đã trợn tròn mắt, trong đạo quyển Luân Hồi hoàn toàn trống rỗng. Điều đó không có khả năng? KHi Lam Tiểu Bố vừa đưa đạo quyển Luân Hồi cho nàng, nàng đã kiểm tra một chút, quả thật là đạo quyển Luân Hồi chân chính, sao bây giờ lại biến thành trống không?
KHổ Thái hoảng hốt, thần niệm điền cuồng dò xét bên trong thế giới Hắc Ám của chính mình. Nàng hoài nghi thế giới của mình xảy ra vấn đề, nếu không đồ ở trong thế giới của mình sao có thể tự động biến thành trống không chứ?
Nhưng mà thế giới của nàng không có bất cứ dị thường nào, điều này khiến tay Khổ Thái có chút run rẩy, vì cái đạo quyển Luân Hồi này, thứ nàng bỏ ra cũng không nhỏ. Ngay cả cơ hội tu luyện trên Vũ Trụ Chi Tâm cũng từ bỏ, vậy mà lấy được một quyển sách trắng?
Đáng tiếc là kiến thức và kinh nghiệm của nàng đều kém xa Luân Hồi Thánh Nhân, nàng cũng không biết sự tồn tại của Vũ Trụ Duy Mô. Cũng không biết trên đời này còn có loại bảo vật nghịch thiên như vậy.

Sau khi Lam Tiểu Bố bố trí xong động phủ, lúc này mới ném Bố Cự ra trước mặt mình.
Bố Cự chóng mặt nằm trên mặt đất, hắn ta mờ mịt mở to hai mắt, sau đó hắn ta cảm nhận được Hỗn Độn thần linh khí nồng đậm đến cực hạn, không chỉ như vậy, hắn ta còn nhìn thấy Hỗn Độn Thần Nguyên Đan chồng chất như núi, cái này…
Tu luyện đến trình độ như hắn ta, thần tinh đối với bọn hắn trên cơ bản là không dùng được, Thần Nguyên Đan cũng chẳng có tác dụng bao nhiêu. Thứ thật sự có tác dụng chính là bảo vật ẩn chứa lực lượng khai thiên, hoặc bảo vật có lực lượng Hỗn Độn.
“Ngươi có Hỗn ĐỘn Thần Linh mạch và Hỗn ĐỘn Thần Nguyên Đan?” Bố Cự khiếp sợ nói một câu.
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Ta đề nghĩ ngươi nên nghĩ về cái mạng nhỏ của mình một chút đi, bây giờ ngươi còn tâm trạng đi quản những thứ khác sao?”
Toàn thân Bố Cự chấn động, hắn ta lập tức tỉnh ngộ ra, bây giờ mình là tù nhân. TRong lòng hắn ta có chút hối hận, cũng không phải là hối hận khi ra tay với Lam Tiểu Bố, mà là hối hận vì liên thủ với Luân Hồi Thánh Nhân. Khi Luân Hồi Thánh Nhân chạy trốn, tuyệt đối có cơ hội kéo hắn ta theo, nhưng tên kia hoàn toàn không để ý đến chuyện này. Không chỉ như vậy, hắn ta lại không chủ động liên hệ với nữ nhân áo đen kia.
Nếu như hắn ta chủ động liên hệ với nữ nhân áo đen kia, hắn ta khẳng định, nữ nhân áo đen kia sẽ chọn liên thủ với hắn ta, chứ không phải liên thủ với Lam Tiểu Bố. Sở dĩ đối phương lựa chọn liên thủ với Lam Tiểu Bố, đó là vì không biết trên nguời Lam Tiểu Bố có bao nhiêu đồ tốt.
“Phải như thế nào ngươi mới buông tha cho ta?” Bố Cự hít một hơi thật sâu, hắn ta nghĩ phải làm sao thì Lam Tiểu Bố mới tha cho hắn ta một mạng.
Lam Tiểu Bố thở dài, “Lúc đầu định tha cho ngươi mấy canh giờ, thậm chí còn có cơ hội luân hồi, dáng tiếc, ngươi không trân trọng. Đã như vậy, ta đây học sưu hồn một chút vậy.”
Nói xong, tay Lam Tiểu Bố vươn ra, một luồng đạo vận kinh khủng vờn quanh đầu ngón tay hắn.
“”Dừng tay, ta có thể mở thế giới của ta cho ngươi, chỉ cần ngươi tha cho ta một lần…” Bố Cự kinh hãi, nhanh chóng kêu lên. Hắn ta tin tưởng bảo vật trong thế giới của mình tuyệt đối có thể khiến Lam Tiểu Bố tha cho mình một mạng.
Lam Tiểu Bố vỗ đầu một cái, “Ai, ngươi xem cái trí nhớ của ta này, thịt muỗi cũng là thịt mà, vậy mà lại không đặt thịt muỗi vào trong mắt.”
Nói xong câu đó, hai tay Lam Tiểu Bố cuốn theo vô cùng vô tận lực lượng đạo tắc Không Gian. Bên trong những đạo tắc Không Gian này ẩn chứa từng mảnh vỡ KHông Gian Pháp Tắc, mà những mảnh vỡ pháp tắc này hợp thành lực lượng huyền ảo làm tê liệt không gian, đánh vào biên giới thế giới của Bố Cự.
Sắc mặt Bố Cự đại biến, hắn ta biết mình đã đánh giá thấp Lam Tiểu Bố rồi, không ngờ Lam Tiểu Bố lại lợi hại như vậy. Đối phương lại có thể mở ra thế giới của lục chuyển Thánh Nhân như hắn ta, hắn ta là lục chuyển Thánh Nhân, chứ không phải Chuẩn Thánh tầng sáu, rốt cuộc là Lam Tiểu Bố đã tu luyện công pháp gì?
Ken két Tiếng quy tắc KHông Gian nứt vỡ vang lên, thần hồn và thần niệm của Bố Cự bị phong ấn lại, hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thế giới của mình bị từng đạo lực lượng quy tắc cường hãn mạnh mẽ xé mở, sau đó xuất hiện trước mặt Lam Tiểu Bố.
Từng đống vật liệu, thần linh thảo, Thần Linh mạch và thần tinh chất chồng với nhau. Pháp bảo Tiên Thiên, hắn cũng nhìn thấy mấy cái.
Nhưng những thứ này cũng không đặc biệt đáng giá, thứ đáng giá nhất, chính là một mảng đạo quả thụ.
Nếu như chỉ là một cây đạo quả thụ, Lam Tiểu Bố sẽ không để ý. Nhưng hết lần này đến lần khác thứ hắn nhìn thấy chính là một rừng đạo quả thụ, cái rừng đạo quả thụ này có ít nhất mấy chục loại đạo quả.
Lam Tiểu Bố hơi trợn mắt há mồm, gia hỏa này khi thu thập đạo quả thụ chắc hẳn đã vơ vét hết nhỉ?
Cho dù xảy ra chuyện gì, đây cũng là của mình. Lam Tiểu Bố không chút do dự đánh ra thủ quyết, cuốn hết từng đống đồ vật đi, đặt vào trong Trường Sinh Giới của chính mình. TRong thế giới của hắn cũng có thêm một mảng rừng đạo quả thụ.
“Lam đạo hữu, ngươi hỏi gì ta sẽ trả lời cái đó.” Nỗi tuyệt vọng trong lòng Bố Cự đã không thể nào che giấu được, ngay cả thế giới của mình người ta cũng mở ra được, hắn ta còn nghĩ đến chuyện dùng một phần đồ trong thế giới của mình làm thẻ đánh bạc.
“Nói đi, có phải ngươi biết vị trí của Thất Giới Thạch hay không? Nói cách khác là ngươi biết vị trí của Thất Giới Thạch Giới Kỳ? Cái Giới Kỳ giả mà người lấy ra trên hội bán đấu giá kia làm sao mà có được, tìm ra ở chỗ nào?” Lam Tiểu Bố vừa vơ vét đồ trong thế giới của Bố Cự, vừa không nhanh không chậm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận