Khí Vũ Trụ

Chương 1252 - Đến cửa tìm chết.

“Oanh!” Một tiếng vang kịch liệt, khiến Tần Tự Hề đang nói chuyện với Ôn Khả Xu sửng sốt, thần niệm lập tức quét ra ngoài, sau đó vẻ mặt biến sắc.
“Tự Hề tỷ?” Mặc dù Ôn Khả Xu đã bước vào Thần Quân cảnh, nhưng mà hộ trận của Đại Hoang Thần Đạo thành không có chút liên hệ nào với nàng, nàng cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Tần Tự Hề cười lạnh nói, “Ta còn ở nơi này, thế mà dám công kích hộ trận của Đại Hoang Thần Đạo thành, tự gây nghiệt… Muốn chết…”
Còn chưa nói hết câu, Tần Tự Hề đã xông ra ngoài.
Ôn Khả Xu nhanh chóng xông ra ngoài theo, chờ Ôn Khả Xu vọt đến bên ngoài Đại Hoang Thần Đạo thành, Tần Tự Hề đã lấy một viên đan dược ra nhét vào trong miệng Quân Vu.
Sắc mặt Quân Vu vàng như nến, hơi thở uể oải, rõ ràng là bản thân đã bị trọng thương.
Ôn Khả Xu đương nhiên biết Quân Vu chính là một trong bốn Thần Vương ở Đại Hoang Thần Đạo thành, ai có thể đánh Quân Vu bị thương chứ?
Chờ Ôn Khả Xu ngẩng đầu lên nhìn thấy người đang đứng đối diện nàng, sắc mặt lập tức tái nhợt, giọng nói đầy sợ hãi, “Là ngươi…”
Nhìn thấy người trước mắt này, thậm chí thân thể nàng còn có chút run rẩy.
“Quả nhiên dáng vẻ đẹp một chút rất tốt, nhanh như vậy đã di tình biệt luyến rồi? Lúc đầu ta đã nói với Niệm Yên rồi, nói loại nữ nhân lẳng lơ như ngươi không thể tin tưởng được. Ha ha, quả nhiên là như vậy. Gọi Lam Tiểu Bố ra đây đi, ta sẽ dạy cho hắn biết, không nên tùy tiện động vào đồ của người khác. CÒn nữa, ta ngược lại rất muốn nhìn thử xem Lam Tiểu Bố này là loại nam nhân gì, khiến cho ngươi di tình biệt luyến.” Nói chuyện chính là một nữ tử, nữ tử này có dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng đôi mắt kia khiến người ta cảm thấy rất lạnh lẽo.
Giờ phút này lại có hai người khác lao đến, theo thứ tự là Niệm và Tể Tấn Trần. Thích Khai Thương vẫn luôn đi mở rộng phạm vi của Đại Hoang Thần Đạo thành, cho nên không ở chỗ này. Chính như Quân Vu, cũng vừa mới trở về, chỉ là vừa về đến đã bị người đánh trọng thương.
“Tể Tấn Trần, người có cốt đê tiện, ta đã gặp không ít. Người giống như ngươi, Yến Đế không làm, còn giao Bất Diễn Thần Đình cho người khác, ha ha, Quyết Khải Sâm ta lần đầu tiên nhìn thấy đó.” Lần này người nói chuyện chính là một nam tử vô cùng anh tuấn, giọng điệu chứa đầy khinh thường và chế nhạo.
Bên cạnh hắn ngoài nữ tử có ánh mắt lạnh lẽo kia, còn có một người Tể Tấn Trần quen, Mẫn Tây Tiêu.
Tể Tấn Trần chậm rãi nói, “Quyết Khải Sâm, không ngờ ngươi còn sống. Nhưng mà ta cho ngươi một đề nghị, từ nay về sau, đừng nghĩ rằng mình là Ôn Đế nữa, còn về cái Hồng Vĩnh Thần Đình kia của ngươi, cũng đừng nghĩ nữa. Bởi vì từ nay về sau, toàn bộ Thần giới chỉ có một Đạo Đình, đã không còn thần đình tồn tại nữa.
Nói xong câu đó, ánh mắt Tể Tấn Trần nhìn về phía Mẫn Tây Tiêu, “Ngươi thật có nghị lực, vậy mà còn tìm được một đồng bạn đến, cần gì chứ.”
So với người khác Tể Tấn Trần đều hiểu rất rõ, dù cho Mẫn Tây Tiêu có tìm hết tất cả mọi người đến, đó là không dùng được. Bởi vì bên người bọn họ có một Thánh Nhân, Tần Tự Hề.
Nam tử trẻ tuổi anh tuấn này chính là Đạo Quân của Hồng Vĩnh Thần ĐÌnh, Ôn Đế Quyết Khải Sâm.
“Ha ha, chờ giải quyết xong những chuyện này, nhìn xem ta thu thập các ngươi như thế nào…” Quyết Khải Sâm cười ha ha, đồng thời khí thế cuồng bạo cũng quét đến.
Tể Tấn Trần biến sắc, “Thần Vương viên mãn, ngươi…”
Lúc trước tu vi Quyết Khải Sâm còn thấp hơn hắn một chút, sao chỉ mới qua một trăm năm rồi đã là Thần Vương viên mãn? Có là thiên tài đi nữa, có được thần linh khí nồng đậm, cũng không thể tu luyện nhanh chóng như vậy.
Ánh mắt Tể Tấn Trần nhìn về phía Mẫn Tây Tiêu, cho dù Mẫn Tây Tiêu điềm nhiên như không có việc gì, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy sự không cam lòng sâu trong nội tâm Mẫn Tây Tiêu. Rất rõ ràng, Mẫn Tây Tiêu cũng đỏ mắt khi thấy tu vi của Ôn Đế Quyết Khải Sâm tăng lên nhanh như vậy.
Tần Tự Hề vỗ vỗ Ôn Khả Xu còn đang run rẩy, nhẹ nhàng nói, “Khả Xu, ngươi biết nữ nhân phách lối kia à?”
Ôn Khả Xu cảm nhận được sự an ủi và lực lượng cường đại của Tần Tự Hề, cuối cùng cũng ổn định lại, nàng gật gật đầu, “Đúng vậy, nàng tên là ĐỚi Phi Nhiêu, lúc trước chính là nàng, nàng,...”
Tần Tự Hề hiểu lời Ôn Khả Xu nói, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Đới Phi Nhiêu, “Hay cho một nữ nhân âm độc, chắc là ngươi cho rằng tu luyện đến Hợp Thần hậu kỳ rồi thì có thể khoa trương trước mặt ta sao?”
Nghe thấy lời Tần Tự Hề nói, cho dù là Mẫn Tây Tiêu, Quyết Khải Sâm hay Đới Phi Nhiêu đều sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Tần Tự Hề, Tần Tự Hề là ai? Có thể nhìn ra tu vi của nàng?
Đại đạo của Tần Tự Hề đã sớm khôi phục, tu vi cũng đã phục hồi được bảy tám phần. Là một Thánh Nhân, lại biến thành dáng vẻ tầm thường nhất. Đứng ở nơi đó không nói lời nào, thậm chí không khiến người ta chú ý đến.
Trước đó Tần Tự Hề không nói gì, Quyết Khải Sâm và Mẫn Tây Tiêu còn không có cảm giác gì, bây giờ nghe Tần Tự Hề nói chuyện, Quyết Khải Sâm và Mẫn Tây Tiêu đều cảm thấy không đúng, sau đó hai người lập tức nhận ra người trước mắt này không phải là Ma Hề Thánh Nhân sao?
KHi nhận ra Ma Hề Thánh Nhân, cho dù là Mẫn Tây Tiêu hay Quyết Khải Sâm, sắc mặt đều trắng bệch.
Bởi vì Đới Phi Nhiêu chưa từng đi đến rừng bia Ẩn Cung Hồ, trong lúc nhất thời không nghĩ đến Ma Hề Thánh Nhân, đương nhiên không nhận ra Tần Tự Hề, nàng cười lạnh một tiếng, “Niệm, ngươi thật sự không chịu thua kém, sư phụ ngươi vậy mà lại dạy ra loại đệ tử đáng khinh thường như ngươi.”
Tần Tự Hề từ tốn nói, “Nói như ngươi có quan hệ rất tốt với sư phụ của Niệm vậy? Đã vậy thì, sao lại quấn lấy tên tiểu bạch kiểm Quyết Khải Sâm này lăn lộn một chỗ thế, còn song tu nữa, ha ha.”
Nghe nói như vậy, sắc mặt Đới Phi Nhiêu lập tức thay đổi, sau đó hét lên, “Ngươi muốn chết…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận