Khí Vũ Trụ

Chương 350: Biến cố. (2)

“Có cần ta giúp gì không?” Nam tử hỏi một câu, tuy miệng hỏi như vậy, nhưng thực tế hắn đã đeo cung tiễn ra sau lưng, sau đó chuẩn bị nâng Lam Tiểu Bố lên.
Vết thương của Lam Tiểu Bố cực nặng, ở lại nơi này cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi. Hắn hỏi cần giúp đỡ không, cũng không phải là hỏi, mà là muốn chủ động giúp.
Lam Tiểu Bố cười cười, “Không cần, ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi, đúng rồi, đây là đâu vậy?”
“A…” Động tác của nam tử khựng lại, ngừng động tác đang làm. Trên thực tế hắn đột nhiên nhớ đến, cho dù hắn có mang Lam Tiểu Bố về, chỉ sợ cũng không thể cứu được Lam Tiểu Bố.
Với vết thương của Lam Tiểu Bố, chỉ sợ phải đến bệnh viện ngoại khoa tốt nhất ở Hoa Hạ. Không nói đến chuyện hắn có tư cách đưa người này đến bệnh viện hay không, cho dù có tư cách, hắn có tiền à?
“Đây là bên ngoài Thục Giang thị, gần chỗ này đã bị hung thú xâm chiếm, có rất ít người lui tới.” Nam tử nói.
Giờ phút này từ nơi xa lại truyền đến tiếng trâu kêu, nam tử biến sắc, nhanh chóng gỡ túi nước bên hông xuống đưa cho Lam Tiểu Bố, “Nước này cho người ta đi trước, lát nữa sẽ quay lại…”
Nói xong, nam tử nâng Độc Giác Hổ lên, nhanh chóng rời khỏi. Con Độc Giác Hổ này ít nhất phải mấy trăm cân, vậy mà nam tử kia nâng lên rất dễ dàng.
Lam Tiểu Bố khẳng định, nếu như thật sự hắn đã trở về Địa Cầu, vậy thì Địa Cầu nhất định đã xảy ra biến cố. Nhưng mà cho dù như thế nào, so với kiếp trước thì tốt hơn nhiều. Ở kiếp trước, lúc này Địa Cầu đã bị chiến hạm ngoài hành tinh xâm lấn, khắp nơi đều bị ô nhiễm hạt nhân.
Kiếp này không có ô nhiễm hạt nhân, lại xuất hiện rất nhiều hung thú, ngay cả hổ cũng biến thành Độc Giác Hổ.
Vũ Lâm Đan tiếp tục phát huy tác dụng, lại qua một nén nhanh nữa, Lam Tiểu Bố đứng lên. Mặc dù Vũ Lâm Đan không thể nào chữa trị được thần hồn, nhưng cũng giúp hắn vận dụng được một chút thần niệm. Lam Tiểu Bố lấy quần áo ra, sau đó kêu Cổ Đạo ra ngoài.
Đổi quần áo, Lam Tiểu Bố ngồi trên lưng Cổ Đạo, “Đi thôi, tìm một nơi ở lại, nghỉ ngơi mấy ngày rồi nói tiếp.”
Thức hải, kinh mạch và đan điền đều bị thương. Cho dù trên người Lam Tiểu Bố có một đống đồ tốt, cũng không thể chủ quan.
Không đúng lắm, Lam Tiểu Bố ngồi trên lưng Cổ Đạo nhanh chóng phát hiện ra không ổn. Trước đó hắn chỉ nhìn thấy đồng ruộng hoang vu, bây giờ hắn đã đến một cái thôn nhỏ. Khắp thôn mọc đầy dây đằng, cỏ dại, cho dù là nhà ngói gạch xanh hay cửa hàng xinh đẹp, đều vì không có người ở, cho nên lộ ra vẻ hoang vắng tàn tích, bị cây xanh bao phủ.
“Vào xem.” Lam Tiểu Bố ra hiểu Lam Tiểu Bố tiến vào cái thôn hoang vắn này. Đồng thời trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ người trong thôn này dọn đi hết rồi sao? Nhưng mà hắn có thể tìm được một nơi ở lại trước.
“Chờ một chút, đừng đi vào…” Một tiếng kêu kinh ngạc gọi Lam Tiểu Bố lại, một thiếu niên đeo cung sau lưng chạy nhanh đến.
Rất nhanh, ánh mắt của thiếu niên đã bị Cổ Đạo hấp dẫn, trong mắt của hắn lộ ra vẻ khiếp sợ. Hắn nghe nói có người có thể nuôi dưỡng thú nuôi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy thú nuôi như trước mắt, con thú nuôi này đẹp trai quá.
“Vì sao không thể vào trong?” Lam Tiểu Bố khó hiểu hỏi, hắn không dám tùy ý sử dụng thần niệm, nếu không thì thần niệm đã sớm xem xét hết ngõ ngách trong cái thôn này rồi.
Thiếu niên còn chưa trả lời, Lam Tiểu Bố đã nhin thấy nam tử trung niên tang thương kia một lần nữa, nam tử trung niên này cả người đầy máu, vô cùng vội vã chạy về phía này.
“Tiểu Vũ, đi nhanh lên, người của Trưng Hồ đến…” Nam tử trung niên kia còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Lam Tiểu Bố, còn cả thú cưỡi Cổ Đạo của Lam Tiểu Bố.
“Ngươi đã khỏe rồi à? Đây là…” Nam tử trung niên nghi ngờ đôi mắt của mình, vết thương của Lam Tiểu Bố đến kẻ ngốc cũng biết không thể nào trị được, thế nhưng chỉ chớp mắt một cái đã có thể đi đến đây rồi, lúc trước hắn bị hoa mắt rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận