Khí Vũ Trụ

Chương 1635 - Ngũ Tùng Châm.

Kế Tán lo lắng cũng không phải là bởi vi thực lực của Lam Tiểu Bố quá mạnh, trong mắt hắn ta, thực lực của bọn họ là có thể nghiền ép Lam Tiểu Bố. Bên phía bọn hắn có một Hợp Thần cảnh, hai Thần Vương, hai Thế Giới Thần, chính bản thân hắn ta cũng là một Thần Vương. Loại thực lực này, Lam Tiểu Bố tuyệt đối không thể đánh lui được.
Sau khi thiên địa ở Trường Sinh Giới dị biến, Kế Tán vốn có thiên phú kinh người, cộng thêm gia tộc hết sức ủng hộ. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã vượt qua Thế Giới Thần, tấn cấp lên Thần Vương cảnh.
Điều hắn ta lo lắng nhất chính là Lam Tiểu Bố sẽ chạy thoát, ban đầu, Lam Tiểu Bố có thể chạy thoát trong đợt vây bắt do Trường Sinh Thánh Đạo, Thái Hàn Thánh Sơn và Vạn Đạo Thánh Môn liên thủ lại. Về sau tiến vào Đại Kính qua bích cốc cũng chạy trốn, có thể thấy được năng lực chạy trốn của Lam Tiểu Bố mạnh đến mức nào.
Chỉ cần bọn hắn ở chỗ này cản được Lam Tiểu Bố nửa nén hương, cường giả Trường Sinh Thánh Đạo có thể dùng độn phù đến đây. Sau đó phong ấn nơi này lại, bản lĩnh Lam Tiểu Bố có lớn bằng trời cũng không thể chạy được. Nhưng bọn hắn chỉ vừa mới đến nơi này, vừa phát tin tức ra, Lam Tiểu Bố đã ra khỏi phường thị, chuyện này xử lý như thế nào?
Ở trong Đại Kính qua bích cốc, có ít người biết được thực lực của Lam Tiểu Bố rất mạnh. Đáng tiếc là, những người này đều không bị bắt được, trên cơ bản đều trốn đến những nơi hẻo lánh điên cuồng bế quan. Bị bắt lại, cũng đều ở Thái Hàn Thánh Sơn, không liên quan gì đến Trường Sinh Thánh Đạo. Cho nên trong cảm nhận của Kế Tán, thực lực của Lam Tiểu Bố vẫn còn như cũ.
Mấy đạo thần niệm không chút kiêng kỵ quét trên người Lam Tiểu Bố, cho dù Lam Tiểu Bố đã cải trang, nhưng trước những thần niệm này, hoàn toàn không có chút hiệu quả nào. Một tên Thần Vương trực tiếp nhào về phía Lam Tiểu Bố, hắn biết rõ, sau khi bắt được Lam Tiểu Bố thì sẽ có lợi ích lớn đến mức nào. Thứ trên người Lam Tiểu Bố, hắn không dám nghĩ, chỉ bằng ban thưởng của tông môn, cũng có thể giúp hắn lên thẳng mây xanh.
Lam Tiểu Bố cầm một thanh trường đao ra, hắn thầm nghĩ mình nhất định phải nghĩ cách luyện chế một món pháp bảo. Nếu không thì cầm trường đao không vừa tay.
Trường đao vạch ra một đạo đao mang, những người khác chỉ có thể nhìn thấy tia máu bắn ra từ đao mang màu trắng này, tên Thần Vương này bị Lam Tiểu Bố bổ ra làm đôi. Từ xa nhìn lại, thật giống như tên Thần Vương này chủ động đón lấy đao mang từ Lam Tiểu Bố.
Kế Tán há hốc mồm, chỉ một đao có thể dễ dàng giết chết một Thần Vương, đây tuyệt đối không phải là chuyện Thần Vương có thể làm được.
Cảm nhận được thực lực cường hãn của Lam Tiểu Bố, tên tu sĩ Hợp Thần cảnh kia do dự một chút vẫn không tiến lên trước ra tay với Lam Tiểu Bố. Lam Tiểu Bố cũng lười để ý đến tên tu sĩ Hợp Thần cảnh này, mà đi về phía Kế Tán, “Tiểu tử, lần trước chỉ bắt ngươi đi mà không giết ngươi, ngươi chẳng những không biết ơn, mà còn muốn vây giết ta, ngươi cũng khá lắm đấy…”
“Lam Đạo Quân, vấn đề này…” Kế Tán chỉ mới nói được mấy chữ, đã cảm thấy một luồng sát ý tử vong kinh khủng khóa chặt lấy hắn ta.
Mặt Kế Tán thay đổi, “Lam Đạo Quân, thả ta, Kế gia ta nhất định sẽ nghe theo ngươi…”
Một câu này còn chưa nói hết, trường đao Lam Tiểu Bố đã đánh qua mi tâm Kế Tán.
“Phốc!” HUyết quang nổ tung, Kế Tán dường như chẳng có chút năng lực phản kháng nào.
Tên tu sĩ Hợp Thần cảnh kia hít một hơi thật sâu, hắn có thể khẳng định, mình không phải là đối thủ của Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố nhìn tên Hợp Thần cảnh vẫn chưa tiến lên này và những đệ tử khác của Trường Sinh Thánh Đạo đang đờ người đứng xung quanh, từ tốn nói, “Nếu như không muốn bán mạng cho Kế Tán cản ta, ta đề nghị các ngươi nhanh trốn đi. Trường Sinh Giới vô cùng mênh mông, sớm đi thì sớm còn mạng. Nếu không thì các ngươi cho rằng Kế gia sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?”
Nói xong câu này Lam Tiểu Bố dứt khoát lấy Luân Hồi Oa ra, không gian chỉ dao động một chút, Luân Hồi Oa đã biến mất không còn tung tích.
Chỉ mấy Thần Vương và một Hợp Thần mà cũng muốn giữ hắn lại? Lúc trước Phác Hành Thánh Nhân cản hắn cũng bị hắn cướp đồ rồi chạy thoát.
Tu sĩ Hợp Thần cảnh kia nhìn thấy Lam Tiểu Bố không ra tay với mình, trong lòng thở phào một hơi. Không cần Lam Tiểu Bố nhắc nhở, hắn cũng nhanh chóng lấy pháp bảo phi hành của mình ra, đổi một hướng khác nhanh chóng bỏ chạy. Trường Sinh Giới bây giờ có rất nhiều cơ duyên, hắn ta cũng không phải người của năm gia tộc, hoàn toàn không cần trói bản thân mình vào Trường Sinh Thánh Đạo.
Mấy người còn sót lại, đều tự mình tìm một hướng riêng, nhanh chóng rời khỏi phường thị này.
Mấy người này sau khi rời đi không đến nửa nén hương, có mấy bóng người xuất hiện ngay cửa ra vào phường thị.
Máu tươi bên ngoài cửa ra vào phường thị vẫn còn, thi thể của Kế Tán và tên Thần Vương kia, Lam Tiểu Bố vẫn không hủy đi, đông một đoạn tây một đoạn ở bên ngoài phường thị.
“Lam Tiểu Bố…” Kế Tam Sa gầm lên một tiếng, hắn ta cũng vì Lam Tiểu Bố mới có thể đến đây.
Cho dù không thể thành công bước vào nhất chuyển Thánh Nhân, một Ngụy Thánh như Kế Tam Sa vẫn vô cùng coi trọng Kế Tán. Không ngờ người vãn bối mà hắn ta vô cùng coi trọng này, lại phơi thây trước mắt hắn ta.

Luân Hồi Oa của Lam Tiểu Bố vẫn còn đang điên cuồng độn gấp, nhưng mà lúc này, toàn bộ Trường Sinh Giới đều đều biết Lam Tiểu Bố đã đến dưới chân Bất Chu sơn. Không chỉ như vậy, Lam Tiểu Bố còn giết chết hai đệ tử Uẩn Thần đạo và hai đệ tử của Trường Sinh Thánh Đạo.
Khi Côn Vi Thái Hàn Thánh Sơn nghe được tin tức này, còn đang điên cuồng bố trí Hiện Hình Thần Trận. Nhưng hắn ta bố trí nhiều năm như vậy, Hiện Hình Thần Trận của hắn ta vẫn còn nằm trong phạm vi Trường Sinh Hải, thậm chí còn chưa ra ngoài phạm vi Trường Sinh Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận