Khí Vũ Trụ

Chương 397: Dược Hương cốc gặp nạn. (1)

Hành Trầm Tướng lạnh gọng nói, “Lập tức dẫn Thường Khuynh Sương và Thích Hàm Phù đến đây.”
“Vâng.” Ngôn Thừa Kiếm nhanh chóng lấy phi kiếm phát một tin tức về, yêu cầu quản sự Khiết Phong tiên trì lập tức dẫn Thường Khuynh Sương và Thích Hàm Phù đến phủ thành chủ Đan Đô tiên thành.
Thấy Ngôn Thừa Kiếm lấy phi kiếm ra, Vô Phù Vũ tủm tỉm cười hỏi, “Vậy ngươi đã hỏi Thường Khuynh Sương và Thích Hàm Phù xem rốt cuộc Luân Hồi Hải Đường đang nằm trong tay ai không?”
Hắng khẳng định lời vừa rồi Ngôn Thừa Kiếm nói có chỗ giả, trong đó có không ít lời nói dối. Nhưng mà chuyện này không liên quan gì đến hắn, chỉ cần Luân Hồi Hải Đường là thật là được rồi. Hai cây Luân Hồi Hải Đường, Hành Trầm Tướng một cây, hắn hẳn có được một cây.
Ngôn Thừa Kiếm vội vàng nói, “Miệng của hai người này rất cứng, trừ việc hỏi ra người kia tên là Lam Tiểu Bố ra, những cái khác hoàn toàn không hỏi ra được. Ta đã treo ngược các nàng lên đốt hồn, nhưng vẫn không hỏi ra được Luân Hồi Hải Đường đang ở trên người ai. Cộng thêm việc tu vi của ta có hạn, không thể nào sưu hồn các nàng. Ta đoán, chắc là trên người Lam Tiểu Bố.”
“Ngươi không thể sưu hồn, vậy thì cứ để ta.” Hành Trầm Tướng từ tốn nói.
Ngôn Thừa Kiếm vội vàng nói, “Vâng, thiếu chân nhân sưu hồn nhất định dễ như trở bàn tay.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại có chút khinh bỉ. Tu vi của cái tên Hành Trầm Tướng này cũng chỉ giống hắn mà thôi, đều là Kim Tiên hậu kỳ, hắn không thể sưu hồn, Hành Trầm Tướng có thể sưu hồn sao? Để Vô Phù Vũ sưu hồn còn tạm được.
Ngôn Thừa Kiếm vừa nghĩ đến đây, một đạo phi kiếm đã xuất hiện trong tay của hắn, thần niệm đảo qua phi kiếm, sắc mặt Ngôn Thừa Kiếm lập tức thay đổi.
“Ngôn trang chủ, chắc là xảy ra điều gì ngoài ý muốn rồi nhỉ?” Vô Phù Vũ mỉa mai nói.
Ngôn Thừa Kiếm khom người thi lễ với Hành Trầm Tướng và Vô Phù Vũ, sau đó sợ hãi nói, “Trước đó ta đến phủ thành chủ Đan Đô tiên thành tham gia đại hội tiên quả, là do chấp sự Tưởng Phi của phủ thành chủ đến Khiết Phong tiên trì mời ta, ta sợ chậm trễ, cho nên đã nhanh chóng đến đây.”
“Nói bậy nói bạ.” Vô Phù Vũ tức giận quát lớn.
Ngôn Thừa Kiếm thở dài, “Bây giờ ta đã biết, ta bị lừa. Chấp sự Tưởng Phi đã đến Khiết Phong tiên trì chắc hẳn là do người khác biến thành, hắn giả mạo chấp sự phủ thành chủ lừa ta đi, sau đó lại biến thành ta quay lại Khiết Phong tiên trì, dẫn Thường Khuynh Sương và Thích Hàm Phù đi rồi.”
Nghe như vậy, Vô Phù Vũ không nói chuyện nữa. Hắn biết vài ngày trước ở trên hội đấu giá của Đan Đô tiên thành xuất hiện Địa Sát biến tàn thiên. Nhưng mới có được Địa Sát Biến tàn thiên, sao có thể trong mấy ngày ngắn ngủi đã có thể tu luyện ra được thần thông huyễn hình rồi?
Cho dù là ai, dám giả mạo tên tuổi của Đan Đô tiên thành hắn, đều phải chết.
Hành Trầm Tướng cũng không nói chuyện, hắn cau mày suy nghĩ chuyện gì đó.
Cho dù là Thiên Cương Biến hay Địa Sát Biến, người bình thường đều không thể tu luyện được. Cho dù ngươi có được nó, cũng sẽ bị một vài cường giả bí ẩn lấy đi. Bởi vì hai loại thần thông này, chỉ có cường giả và thượng vị giả mới có thể học được.
Vô Phù Vũ cũng không nói gì, nếu Địa Sát Biến có thể dễ học như vậy, hắn đã sớm lấy từ hội đấu giá rồi. Lai lịch của người gửi ĐỊa Sát Biến tàn thiên đến hội đấu giá cũng không hề tầm thường, nếu không ngay cả tư cách gửi đấu giá loại thần thông này cũng không có.
Đệ tử môn hạ Thánh Nhân cho rằng, Thiên Cương Biến và Địa Sát Biến là môn thần thông trấn môn của bọn họ, không phải đệ tử dòng chính của Thánh Nhân, không được truyền thụ Thiên Cương ĐỊa Sát Biến.
Bây giờ có người học được Địa Sát Biến, vậy nó có nghĩ là gì?
“Ngôn trang chủ, ngươi lập tức dẫn đường, chúng ta đến Dược Hương cốc. Đệ tử của Thái Ất môn ta cũng không thể bị giết dễ dàng như vậy, muốn giết chết đệ tử Thái Ất môn ta, chỉ có thể lấy mạng của cả tông môn mà đền lại.” Hành Trầm Tướng lạnh lùng nói.
Trong lòng Ngôn Thừa Kiếm mừng rỡ, xong rồi.
Đây chính là hiệu qủa mà hắn muốn, cây Luân Hồi Hải Đường kia của hắn có ở Dược Hương cốc hay không không quan trọng, quan trọng là ở Dược Hương cốc vốn có một cây Luân Hồi Hải Đường. Chuyện này người khác không biết nhưng làm sao có thể tránh được tai mắt của Ngôn Thừa Kiếm hắn.
Nếu như cây Luân Hồi Hải Đường kia của hắn cũng ở Dược Hương cốc, vậy thì càng tốt. Nếu như không ở đó, vậy thì cũng không sao cả.
Chỉ cần tìm được một cây Luân Hồi Hải Đường là thành công rồi, cây Luân Hồi Hải Đường này nhất định là của Hành Trầm Tướng. Còn Vô Phù Vũ, ha ha, chờ hắn bợ đợ được Hành Trầm Tướng, ngươi có thể làm gì tiên trang Ngôn thị ta nữa chứ?
“Vâng.” Ngôn Thừa Kiếm nhanh chóng đáp.

Lam Tiểu Bố khống chế Cực Hải Vân Chu tăng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Đan Đô tiên thành, chuyện tham gia thi đấu đan dược Cửu Châu là chuyện không thể rồi, lúc này bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Khi dùng Ngũ Chi Dịch và đan dược chữa thương, ba ngày sau, Thường Khuynh Sương và Thích Hàm Phù đều lần lượt tỉnh táo lại.
“Lam Tiểu Bố? Quả nhiên ngươi cũng bị bắt rồi.” Thích Hàm Phù nhìn thấy Lam Tiểu Bố, đầu tiên là cho rằng Lam Tiểu Bố cũng bị Ngôn gia bắt được.
Lam Tiểu Bố nói, “Không phải, ta lén đến Khiết Phong tiên trì cứu hai ngươi đi.”
Thường Khuynh Sương nghi ngờ nhìn Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố có thể lén lút đến Khiết Phong tiên trì cứu các nàng đi? Chuyện này không thể nào.
“Ngươi cứu chúng ta như thế nào?” Thường Khuynh Sương hỏi.
Lam Tiểu Bố xua tay nói, “Đây không phải là chuyện quan trọng, chuyện quan trọng nhất là các ngươi phải làm sao bây giờ? Ta không thể đi cùng các ngươi tham gia cuộc thi đấu đan dược Cửu Châu, ta có nơi cần phải đi.”
“Vậy làm phiền nguoi đưa chúng ta quay về tông môn đi, ta muốn nói chuyện này cho sư phụ và tông chủ biết, bây giờ Thông Tin Châu của ta đã mất rồi.” Thường Khuynh Sương nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận