Khí Vũ Trụ

Chương 2226 - Trước thanh không Bách Linh vũ trụ. (2)

Nghĩ đến Phàm Nhân Đạo, trong lòng Mạc Vô Kỵ cũng cảm thấy tự hào, đạo của hắn không thua bất cứ kẻ nào cả. Nhưng mà hắn vẫn vô cùng khâm phục Lam Tiểu Bố, đổi thành tu sĩ tầm thường, có loại bảo vật như Vũ Trụ Duy Mô, ai mà còn ngốc nghếch đi sáng tạo ra đại đạo của mình? Hết lần này đến lần khác, Lam Tiểu Bố lại làm như vậy. Cũng bởi vì làm như vậy, cho nên hôm nay Lam Tiểu Bố mới có thể đứng ở chỗ này. Nếu không thì ngay cả tư cách đứng ở chỗ này cũng không có.
Có mô hình kết cấu của cặn bã Hỗn Độn do Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra, tốc độ Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố cảm ngộ đạo tắc khí cặn bã Hỗn Độn cũng nhanh hơn.
Chỉ ngắn ngủi hai năm, hai người đã hiểu rõ ràng đạo tắc khí cặn bã Hỗn Độn. Đồng thời tạo ra một bộ công pháp hành công, có thể dễ dàng loại bỏ đi khí cặn bã Hỗn Độn trong người.
Đạo tắc khí cặn bã Hỗn Độn bị loại bỏ, tiếp theo chính là luyện chế trận kỳ. Bởi vì cần phải chữa trị đại trận hộ giới của Bách Linh vũ trụ, Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ liên tục luyện chế trận kỳ hết ba năm. Thời gian ba năm, bọn hắn dường như đã lấy hết tất cả vật liệu luyện chế trận kỳ ra để luyện chế.
Cái này còn phải cảm ơn hai vị chấp pháp áo lục Thiên Ha và Phương Vũ, nếu như không có thế giới của hai vị chấp pháp áo lục này, vật liệu trên người bọn họ, ngay cả một phần ngàn trận kỳ cũng không đủ.
Nhưng mà cho dù là như vậy, Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ vẫn biết, trận kỳ của bọn hắn vẫn không đủ dùng.
“Vô Kỵ, suy nghĩ của ta là, đầu tiên phóng thích khí cặn bã Hỗn Độn ra toàn bộ Bách Linh tinh. TRong khoảng thời gian này, khiến tất cả tu sĩ trên Bách Linh tinh rời khỏi nơi này. Sau đó chúng ta đến Hạo Uyên vũ trụ một chuyến, tìm cơ hội xử lý mấy tên chấp pháp của Mông Mỗ Đại Diễn, kiếm một chút vật liệu về đây, nếu không thì ta lo lắng một nửa vật liệu cũng không có.” Lam Tiểu Bố đề nghị.
Nói thì nói như vậy, nhưng mà trong lòng Lam Tiểu Bố vẫn có chút khó chịu. Lúc đầu vật liệu ở Bách Linh tinh nhiều vô số kể, chỉ là những năm gần đây bị tu sĩ bên ngoài đến vơ vét không ngừng, đã tiêu hao rất nhiều. Không chỉ như vậy, còn có một vài mỏ đạo mạch, đạo tinh lộ thiên đều bị đào rỗng rối tinh rối mù. Những đạo mạch còn lại ở đây, đều là ở những nơi mà người thường không thể đến được như Tinh Thiên Chi Ngoại này.
Hắn không hề nghĩ đến chuyện, hắn là kẻ đến sau.
Mạc Vô Kỵ dường như không có chút cân nhắc nào cả, “Cái này hợp với ý ta, chẳng những vật liệu không đủ, cho dù đạo mạch chúng ta cũng không đủ. Bố trí đại trận hộ giới của Bách Linh vũ trụ cần một đống đạo mạch. Đi thôi, bây giờ chúng ta đến Hạo Uyên vũ trụ ngay.”

Những tu sĩ ở lại Bách Linh vũ trụ cũng không nhiều lắm, ở Hạo Uyên vũ trụ có thể tu luyện, có mấy người tình nguyện lựa chọn Bách Linh vũ trụ chứ? Cho dù Bách Linh vũ trụ còn rộng lớn hơn Hạo Uyên vũ trụ rất nhiều, quy tắc thiên địa còn hoàn thiện hơn, thậm chí là Thiên Nguyên khí còn mạnh hơn xa Hạo Uyên vũ trụ. Nhưng ai bảo ở nơi này có khí cặn bã Hỗn Độn chứ? Tu luyện ở chỗ này, chính là để đạo cơ bị ăn mòn.
Nhưng gần đây, các tu sĩ đang ở Bách Linh vũ trụ lại cảm thấy được khí cặn bã Hỗn Độn ở Bách Linh vũ trụ đang càng ngày càng đậm.
Nếu như nói trước đó không tu luyện thì cũng có thể miễn cưỡng sinh tồn được, vậy thì bây giờ Bách Linh vũ trụ xem như không tu luyện thì cũng rất khó sinh tồn. Khí cặn bã Hỗn Độn ở chỗ này hầu như đã bao trùm toàn bộ tinh cầu, bất cứ nơi nào, chỉ cần dừng lại một chút, cũng có thể bị ăn mòn đạo cơ đại đạo.
TRong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ tu sĩ ở Bách Linh tinh đều bỏ chạy.
Tu sĩ ở Bách Linh tinh không nhiều, nhưng mà Bách Linh tinh rất rộng lớn. Cho dù không có nhiều tu sĩ, nhưng trong lúc nhất thời vẫn khiến quảng trường hư không bên ngoài Bách Linh tinh chật kín hết người.
Khí cặn bã Hỗn Độn trong Bách Linh tinh không ngừng tràn ra ngoài, thương lâu và phường thị bên trên quảng trường hư không, cũng lần lượt rút đi.
Chỉ chưa đến một năm, toàn bộ Bách Linh tinh vực đã không còn nhìn thấy bóng người nào nữa. Một số người bởi vì đi vào quá sâu Bách Linh tinh, nhất thời không thể nào xông ra khỏi Bách Linh tinh được. ĐỐi với những người này, Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ chỉ có thể nói lời xin lõi. Lúc này, Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ đã đứng trên Thất Giới Thạch rời xa Bách Linh vũ trụ, hai người chỉ có một mục tiêu, đó chính là Hạo Uyên vũ trụ.

Tốc độ của Thất Giới Thạch hầu như không khác gì khi dùng truyền tống, nhưng mà cho dù như vậy, Thất Giới Thạch đưa Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ đến bên ngoài Hạo Uyên vũ trụ cũng là chuyện hai năm sau.
Đứng ở bên ngoài Hạo Uyên vũ trụ, Lam Tiểu Bố không nhịn được cảm thán, “Cùng là vũ trụ trung đẳng, Bách Linh vũ trụ thậm chí còn mạnh hơn Hạo Uyên vũ trụ một chút, nhưng bây giờ ngươi nhìn Hạo Uyên vũ trụ đi, một màu xanh tươi, đây quả thật là một tinh cầu tu đạo hoàn mỹ.”
Mạc Vô Kỵ nói, “KHông bao lâu nữa, ta tin rằng quy tắc thiên địa, hoàn cảnh tu luyện ở Bách Linh vũ trụ sẽ hơn xa Hạo Uyên vũ trụ. Lúc đó, do chúng ta làm chủ.”
“Đúng, bây giờ chúng ta đi cướp giàu chia nghèo. Không đúng, là cướp nghèo làm giàu.” Lam Tiểu Bố hăng hái cất Thất Giới Thạch đi, xông về phía quảng trường hư không ở bên ngoài Hạo Uyên vũ trụ.
Mạc Vô Kỵ đương nhiên cũng sải bước ra, phóng đến quảng trường hư không trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận