Khí Vũ Trụ

Chương 1939 - Truyền thừa thời gian

Vốn dĩ Lam Tiểu Bố không có bao nhiêu hứng thú với Thời Gian Thụ, hắn đã có được Thời Gian Đạo Quyển, đồng thời chứng đại đạo Thời Gian. Đợi qua thêm một khoảng thời gian nữa, đạo tắc Thời Gian của hắn trở nên trôi chảy, phất tay ra là có thể khiến cho thời gian nhất thời chậm lại. Cho dù là đảo ngược thời gian, đối với Lam Tiểu Bố mà nói, tương lai cũng không phải không thể làm được.
Nhưng sau khi hắn xử lý Thú Hồn Đạo xong, lại cảm nhận được trên Thời Gian sơn có thứ hắn cần.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, Lam Tiểu Bố biết rất rõ đó là vì đại đạo Trường Sinh của hắn hoàn toàn là do quy tắc đại đạo của chính bản thân tạo thành, cho nên mới có cảm giác này. Nếu không thì ở đây có một đống cửu chuyển Thánh Nhân, vì sao không có ai cảm nhận được?
Cũng bởi vì cái cảm giác này, Lam Tiểu Bố mới quyết định leo lên Thời Gian sơn một chuyến.
Cho dù Thời Gian Thụ đã bỏ chạy, Lam Tiểu Bố vừa bước chân lên Thời Gian sơn, vẫn cảm nhận được một loại đạo tắc năm tháng mênh mông, loại đạo tắc này có thể tùy tiện pha tạp sinh cơ và đại đạo của một người.
Nhưng mà loại pha tạp này đối với Lam Tiểu Bố mà nói cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Tốc độ Lam Tiểu Bố cực nhanh, chỉ ngắn ngủi một nén nhang, đã đứng trên đỉnh núi Thời Gian sơn.
Chu vi trên đỉnh núi Thời Gian sơn này cũng chỉ một dặm mà thôi, khi Thời Gian Thụ ở chỗ này, rễ cây hầu như đã chiếm cứ toàn bộ đỉnh núi. Trước đó Trị Di mặc dù cũng đã đến gần đỉnh núi, nhưng mà nàng còn chưa chân chính đặt chân lên đỉnh núi, Thời Gian Thụ đã bỏ chạy, Trị Di vươn tay ra bắt lấy Thời Gian Thụ, nhưng không có lấy được, sau đó nàng ở trên đỉnh núi Thời Gian sơn bị giam cầm một khoảng thời gian, mới đột ngột bị truyền tống đi.
Sau khi Thời Gian Thụ bỏ chạy, đỉnh núi Thời Gian sơn chỉ còn lại một mảnh đất vàng, cũng chẳng có thứ gì đặc biệt.
Lam Tiểu Bố đi đến chính giữa đỉnh núi, thần niệm thẩm thấu sâu vào trong, hắn cảm nhận được một loại tháng năm loáng thoáng như dòng nước chảy, cái này dường như chính là đạo tắc Thời Gian mà Thời Gian Thụ để lại.
Cái đạo tắc Thời Gian này với đạo tắc Thời Gian mà hắn cảm nhận được từ trong Thời Gian Đạo Quyển có chút khác nhau, cùng là thời gian, nhưng đạo tắc Thời Gian ở nơi này còn pha tạp một loại lực lượng năm tháng.
Trên thực tế, đối với Lam Tiểu Bố mà nói, mặc dù hắn đã lấy được Thời Gian Đạo Quyển, đồng thời chứng đại đạo Thời Gian, nhưng đạo tắc Thời Gian trên Trường Sinh Đạo Thụ của hắn và quy tắc Thời Gian trên Thời Gian Đạo Quyển hoàn toàn khác biệt, cái kia chỉ thuộc về đại đạo Trường Sinh của hắn mà thôi.
Lam Tiểu Bố nhắm mắt lại, thần niệm tụ lên Trường Sinh Đạo Thụ của mình, hắn muốn biết đạo tắc Thời Gian của mình và đạo tắc Thời Gian ở nơi này khác nhau ở chỗ nào. Đại đạo của hắn bây giờ mặc dù hoàn toàn là do chính hắn khai sáng, nhưng mà Lam Tiểu Bố hiểu rõ, bất cứ quy tắc, đạo tắc, pháp tắc nào dung nhập vào trong đại đạo của hắn, đối với hắn mà nói đều hữu ích.
Thời gian bên ngoài Thời Gian sơn dần dần trôi qua, nhưng ở trên đỉnh Thời Gian sơn này, thời gian lại như đang ngừng lại, chỉ có đạo vận Thời Gian quanh người Lam Tiểu Bố là càng lúc càng rõ ràng, khí thế thời gian cũng càng ngày càng lớn mạnh.
Cũng không biết qua bao lâu, Lam Tiểu Bố đột nhiên mở to hai mắt, vòng đạo tắc Thời Gian trên Trường Sinh Đạo Thụ của hắn đã rõ ràng hơn gấp trăm lần lúc trước. Mà dưới chân hắn, lại mọc ra một gốc cây non.
Mặc dù chỉ là cây non, nhưng lại ẩn chứa đạo vận nhàn nhạt như thời gian trôi.
Lam Tiểu Bố cúi người, cầm gốc cây non này trong tay, TRong lòng hắn âm thầm cảm thán, mặc dù Thời Gian Thụ đã bỏ chạy, nhưng cũng không phải là vì xem thường Trị Di, mà là muốn xem Trị Di có cơ duyên có thể lấy được chồi non Thời Gian Thụ này hay không.
Nếu như Trị Di không suy nghĩ gì thêm về chuyện Thời Gian Thụ bỏ chạy, mà dựa vào lý giải về đại đạo Thời Gian của mình, cảm ngộ một đạo đạo tắc Thời Gian còn lưu lại ở nơi này, vậy thì có thể thu hoạch được gốc chồi non Thời Gian Thụ này.
Đáng tiếc là, Trị Di không có cơ duyên ấy, thậm chí nàng còn không cảm nhận đạo tắc Thời Gian ở nơi này.
Lam Tiểu Bố đặt gốc cây non Thời Gian Thụ này vào trong Trường Sinh Giới của hắn trồng xuống. Nói thật thì, cái chồi non Thời Gian Thụ này đã không còn quan hệ gì với cây Thời Gian Thụ lúc ban đầu. Đây là do đạo tắc Thời Gian từ đại đạo Trường Sinh của hắn cùng với đạo tắc Thời Gian mà Thời Gian Thụ lưu lại ngưng luyện thành, là vật hoàn toàn thuộc về hắn. Cho dù cái Thời Gian Thụ này hắn có để lại ở đây, cũng sẽ không nhận bất cứ ai làm chủ, chỉ thuộc về đại đạo Trường Sinh của hắn.
Sau khi đưa chồi non Thời Gian Thụ vào trong Trường Sinh Giới, tất cả đạo vận Thời Gian trên Thời Gian sơn đều biến mất hết. Thời Gian sơn giờ phút này, thật ra không khác gì những ngọn núi bình thường khác.
Lam Tiểu Bố chỉ bước một bước, đã từ đỉnh Thời Gian sơn xuống quảng trường Thời Gian sơn.
“Lam Đạo Chủ, còn cả các vị tông chủ còn lại, mời đến Ly Trụ cung ta ngồi một chút.” Lam Tiểu Bố vừa bước đến quảng trường Thời Gian sơn, Phiến Bất Ngang đã tiến lên đón. Rất rõ ràng, trong khoảng thời gian Lam Tiểu Bố trèo lên Thời Gian sơn, Phiến Bất Ngang và ba tông môn còn lại đã giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.
Đại Huyền Cung và Chấn Trường Thiên đều tươi cười rạng rõ nói, “Đúng vậy, Lam Đạo Chủ, chúng ta có thể cùng nhau luận đạo.”
Hoàng Tuyền lão tổ chỉ lúng túng cười vài tiếng, bây giờ hắn ta cực kỳ kiêng kị Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố cười ha ha một tiếng, “Được, đã như vậy thì xin quấy rầy Phiến cung chủ vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận