Khí Vũ Trụ

Chương 1620 - Chiến Ngụy Thánh. (2)

“Thánh hào của ta là Phác Hành, ngươi lại gọi ta là lão mập, he he, thú vị đó.” Phác Hành lại cười he he, đột nhiên xòe tay ra, một tấm gương nhỏ vô cùng tinh xảo xuất hiện trong tay hắn ta.
Âm Dương Kính?” Lần này thậm chí Lam Tiểu Bố không cần dùng đến Vũ Trụ Duy Mô, cũng có thể nhận ra được đây là âm Dương Kính.
Thứ này hắn đã từng cảm nhận được, lúc trước khi hắn còn là Thiên Thần cảnh, có một tên muốn cướp đoạt vận may của Đại Hoang Thần Giới. Khi đó hắn dùng Đại Thiết Cát Thuật, đồng thời dùng các loại bảo vật tranh đoạt vận may với đối phương, trong đó có cảm nhận được đạo vận của âm Dương Kính.
Hóa ra chính là gia hỏa này, trong lòng Lam Tiểu Bố nhất thời dâng trào sát ý. Thật là đáng tiếc, nếu như Thiển Kỳ Thánh Nhân cũng đi theo đến đây, cho dù thế nào, hắn cũng sẽ xử lý tên Phác Hành Thánh Nhân này.
“Ta tên là kế Tán, đến từ Kế gia ở Trường Sinh Thánh Đạo, nếu ngươi dám ra tay với ta, Thánh Nhân Kế gia ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Lúc Lam Tiểu Bố nói chuyện thì lấy một cái phi kiếm ra, dường như đang định phát phi kiếm đưa tin. Hắn đoán, Phát Hành Thánh Nhân là Ngụy Thánh, chắc hẳn không biết Kế Tán có dáng vẻ ra sao, dù sao thì địa vị của cả hai chênh lệch quá lớn.
“Kế gia?” Phát Hành Thánh Nhân cau mày, nếu như đối phương thật sự là người Kế gia, vậy thì hắn ta thật sự phải kiêng kị một chút.
Thánh Nhân Kế Tam Sa của Kế gia, cũng không phải đối tượng hắn ta có thể chọc đến. Còn những người cùng uống trà ở Kim Hồ cung kia, một khi xảy ra xung đột dính đến mạng nhỏ, chỉ sợ không có ai ra tay giúp hắn ta.
“Nếu ngươi đã là người của Kế gia, vậy thì ngươi đi đi.” Phác Hành tựa như đã quyết định không ra tay với Lam Tiểu Bố nữa.
Nhưng Lam Tiểu Bố lại cảm thấy nguy cơ đến cực độ, hắn không chút do dự lấy Thất âm Kích ra, thần nguyên càn quét, đánh một kích ra.
Quả nhiên, ngay khi Lam Tiểu Bố vừa lấy Thất âm Kích ra, hai đạo đạo tắc âm dương lập tức khóa chặt không gian của Lam Tiểu Bố. Trừ khi Lam Tiểu Bố kịp thời lấy Thất âm Kích ra, nếu không cái âm Dương Kính này đã hoàn toàn khóa chặt Lam Tiểu Bố rồi.
Oanh! Thần nguyên nổ tung, đạo vận xé rách không gian xung quanh.
Phác Hành biến sắc, hắn ta khẳng định Lam Tiểu Bố ít nhất là một cường giả cảnh giới CHuẩn Thánh, hơn nữa còn là Chuẩn Thánh đỉnh phong, thậm chí không thua gì hắn ta. Nếu không thì làm sao có thể tránh thoát được âm Dương Kính của hắn ta?
Âm Dương đạo tắc từ âm Dương Kính vẫn điên cuồng kích phát, trong hư không, từng đạo quy tắc Không Gian và quy tắc âm Dương đan vào nhau. Giờ phút này đạo vận quanh người Phác Hành lưu chuyển, hắn ta nhất định phải bắt được tu sĩ trẻ tuổi trước mắt này lại.
Đạo vận quanh người Lam Tiểu Bố cũng lưu chuyển, Thất âm Kích hóa thành kích mang vô tận, không ngừng xé rách quy tắc vô tận đang giao thoa trong không gian. Nếu như không phải vì muốn cướp đi âm Dương Kính của gia hỏa này, Lam Tiểu Bố đã trực tiếp lấy Luân Hồi Oa ra chạy rồi.
Dù sao thì rất nhiều người ở Trường Sinh Giới đều biết Lam Tiểu Bố hắn đã tới nơi này, cũng biết Luân Hồi Oa là đồ của Lam Tiểu Bố hắn, hắn không có gì là kiêng kỵ.
“KHông đúng, ngươi là Lam Tiểu Bố, Đạo Quân của Đại Hoang Thần Giới.” Phác Hành Thánh Nhân vô cùng vui mừng, ngày nào hắn ta cũng tìm kiếm Lam Tiểu Bố, không ngờ hắn ta thật sự gắp được.
“Là Bố gia ngươi thì sao nào?” Đạo vận từ Thất âm Kích của Lam Tiểu Bố đột nhiên tăng cao, kích mang kích phát ra càng cuồng bạo, nhìn thoáng qua thì những kích mang này đã biến thành kích đào, tựa như biển cả vỡ đê ập về phía Phác Hành Thánh Nhân.
Phác Hành không những không sợ hãi mà còn vui mừng, hắn ta kích động không thôi, hôm nay hắn ta phát tài rồi. Chờ bắt được Lam Tiểu Bố, hắn ta lập tức lánh đời. Những tên kia ở Kim Hồ cung, ha ha, chờ ăn rắm đi, Phác Hành hắn ta phải chứng đạo Thánh Nhân chân chính trước.
Vì không để cho Lam Tiểu Bố chạy thoát, giờ phút này lĩnh vực Ngụy Thánh của Phác Hành Thánh Nhân không hề giữ lại một chút nào. Trên người Lam Tiểu Bố có bao nhiêu đồ tốt, ngay cả Côn Vi Thánh Nhân của Thái Hàn Thánh Sơn cũng không biết rõ bằng hắn ta.
Bỏ chạy? Lam Tiểu Bố chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ chạy, vào giờ phút lĩnh vực Ngụy Thánh của Phác Hành Thánh Nhân khóa hắn lại, Lam Tiểu Bố hét lên một tiếng, cả người tựa như biến thành một lưỡi đao tuyệt thế, cái lưỡi đao đáng sợ này tựa như đang từ Cửu Thiên bổ xuống.
“Thần thôgn ĐẠi Thiết Cát…” Sắc mặt Phác Hành Thánh Nhân đại biến, vừa rồi hắn ta bị đống bảo vật trên người Lam Tiểu Bố làm choáng váng đầu óc, vậy mà quên đi thần thông ĐẠi Thiết Cát.
Giờ phút này, cho dù là giới vực, vận may, quy tắc, đại đạo, thần thông…
Tất cả đều không thể trốn tránh được đạo thần thông cắt chém này, đạo tắc thiết cát đáng sợ xoắn đến, chuyện Phác Hành Thánh Nhân cần làm chính là nhanh chóng chạy trốn.
Thế nhưng Phác Hành vừa nghĩ đến những thứ trên người Lam Tiểu Bố, toàn thân trên dưới hắn ta đều tràn đầy sức mạnh. CHo dù liều mạng nhận một chiêu này của đối phương, cũng phải bắt được Lam Tiểu Bố.
Hơn nữa, hắn ta có âm Dương Kính, đối phương nhiều nhất chỉ có thể khiến hắn ta bị thương mà thôi…
KHông đúng, khi quy tắc thần thông Đại Thiết Cát càng lúc càng rõ ràng, Phác Hành Thánh Nhân đột nhiên cảm thấy không ổn. Hắn ta chính là trung tâm của thần thông ĐẠi Thiết Cát, nhưng hắn ta lại không cảm nhận được nguy cơ tử vong.
Cái thần thông ĐẠi Thiết Cát này không phải thi triển nhằm vào hắn ta? Ngay sau đó, Phác Hành cảm nhận được liên hệ tâm thần giữa mình và âm Dương Kính đang yếu đi.
“Nhãi ranh kia, ngươi dám…” Phác Hành Thánh Nhân nổ đom đóm mắt, lấy mạng hắn ta thì được, nhưng lấy âm Dương Kính của hắn ta thì không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận