Khí Vũ Trụ

Chương 1305 - Sửa chữa Trường Sinh Quyết. (2)

Cho dù một chu thiên vận chuyển của Trường Sinh Quyết vẫn vô cùng chậm chạp, nhưng tiến độ tu luyện cũng không chậm. Không chỉ vì giờ phút này bên cạnh Lam Tiểu Bố có một đống thần linh mạch cực phẩm và thần tinh, càng quan trọng hơn là quy tắc thiên địa ở nơi này quá rõ ràng. Phức tạp cũng không sao cả, Trường Sinh Quyết đã giải quyết vấn đề này.
Vòng xoáy thần linh khí không ngừng ngưng tụ quanh người Lam Tiểu Bố, sau khi không thử nghiệm công pháp nữa, chỉ ngắn ngủi một năm, Lam Tiểu Bố đã vượt qua Thiên Thần cảnh tầng tám, đi đến Thiên Thần cảnh tầng chín.
Sau đó Lam Tiểu Bố nhanh chóng phát hiện, khi tu vi tăng lên, Trường Sinh Quyết mà hắn tiêu tốn rất nhiều tinh lực để sửa chữa cuối cùng cũng vận chuyển càng lúc càng nhanh hơn. Lần này chỉ qua nửa năm, Lam Tiểu Bố đã đến cảnh giới Thiên Thần viên mãn, đồng thời nghênh đón lôi kiếp.
Quy tắc thiên địa rõ ràng như vậy, thần nguyên nồng đậm như thế, nếu như có thể tu luyện, tấn cấp hầu như là chuyện đơn giản như nước chảy thành sông.
Rầm rầm rầm! KHi đợt lôi kiếp đầu tiên đánh xuống, Lam Tiểu Bố không nhịn được hét lên một tiếng lớn.
Từ sau khi bước vào Thần giới, hắn đã không gặp được lôi kiếp, có lúc thậm chí hắn còn hoài nghi có phải công pháp của mình có vấn đề hay không.
Khác với những người khác, Lam Tiểu Bố rất chờ mong lôi kiếp. Chỉ có lôi kiếp đến mới có thể khiến thực lực của hắn có sự phi thăng về chất, nếu không thì chỉ vẻn vẹn là tăng lên cảnh giới mà thôi.
Hôm nay hắn cuối cùng cũng chờ đón lôi kiếp đến, đây cũng là lôi kiếp Thần Quân của hắn.
Lam Tiểu Bố độ kiếp ở quảng trường Thiên Nhai, hầu như đã kinh động đến tất cả tu sĩ ở quảng trường Thiên Nhai, không chỉ như vậy, có một vài tu sĩ không có mặt ở quảng trường Thiên Nhai cũng chạy đến quan sát.
Bế quan tu luyện ở quảng trường Thiên Nhai không phải là chuyện hiếm lạ gì, đã từng có người bế quan ở quảng trường Thiên Nhai hơn mười vạn năm, Lam Tiểu Bố mới tu luyện bao lâu chứ?
Thế nhưng độ kiếp ở quảng trường Thiên Nhai thì không bình thường, người khác bế quan ở quảng trường Thiên Nhai, đó là vì cảm ngộ đạo tắc và quy tắc thiên địa phức tạp, vì tương lai có thể rời khỏi nơi này và đại đạo của mình mà suy tính. Cho dù ngươi có cảm ngộ nhiều quy tắc thiên địa như thế nào, cũng không thể tăng tu vi lên, nhiều nhất chỉ có thể giúp thực lực ngươi tăng lên thôi.
Độ kiếp, đó chính là tu vi trực tiếp tăng lên mới có thể độ kiếp.
Vọng Luân cũng vô cùng chấn động nhìn Lam Tiểu Bố, hơn mười năm, hắn cũng thu hoạch được không ít. Bởi vì hắn đến đây cũng tương đối ngắn, trên người có chút đạo quả. Dựa vào những đạo quả này, trong mười năm qua, hắn đã lý giải đại đạo của mình sâu hơn một cấp độ. Nhưng lại không ngờ sâu kiến, vò mẻ trong mắt hắn kia, ở nơi này lại có thể tu luyện, thậm chí còn đến tình trạng độ kiếp.
Rầm rầm rầm! Từng tia sấm sét đánh xuống, Lam Tiểu Bố thậm chí không lấy cả pháp bảo ra, hắn chỉ điên cuồng vận chuyển Bất Tử Quyết rèn luyện thân thể của mình và trùng kích Thần Quân cảnh.
Khi một đợi lôi kiếp nữa đánh xuống, Lam Tiểu Bố đã xông phá vách chắn Thiên Thần cảnh, bước vào Thần Quân cảnh. Thần linh mạch cực phẩm ở xung quanh cuốn theo vòng xoáy thần linh khí trên không trung Thiên Nhai, ai ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Một vài cường giả nhìn thấy thần linh khí xung quanh Lam Tiểu Bố hình thành nên vòng xoáy, trong mắt đều là kinh ngạc. Nếu như nơi này có thể tu luyện, vậy thì sợ là chẳng có người nào muốn vượt qua Thần Vị Môn. Nhất định sẽ điên cuồng tu luyện, tăng thực lực của mình lên.
Lam Tiểu Bố có thể tu luyện, trừ khi mượn đạo quả, nếu không thì công pháp của hắn nhất định là đạo pháp cực hạn độc nhất vô nhị.
Kỷ Di vừa chạy đến cũng kinh hãi vô cùng, hắn quả nhiên không nhìn lầm, vị tu sĩ trẻ tuổi này không đơn giản. Ở quảng trường Thiên Nhai tu luyện đến tấn cấp, còn dẫn đến lôi kiếp, tài giỏi đến mức nào chứ?
Đến khi đợt lôi kiếp cuối cùng qua đi, Lam Tiểu Bố cười ha ha, dùng một đạo Khứ Trần Thuật thanh tẩy một chút, đổi một bộ quần áo tu sĩ sạch sẽ khác. Sau đó, hắn tiếp tục ở chỗ này bế quan, nhưng mà không phải để tu luyện, hắn muốn cảm ngộ quy tắc Thời Gian.
Đối với Lam Tiểu Bố mà nói, tấn cấp Thần Quân không phải là chuyện khiến hắn vui vẻ nhất. Điều khiến hắn vui vẻ nhất chính là sau khi hắn sửa đổi Trường Sinh Quyết rồi, ở chỗ này không còn phải sợ hãi nữa. Cho dù Thánh Nhân đến tìm hắn, hắn cũng có thể đánh đối phương đến mức răng rơi đầy đất. Hắn có thể khôi phục lại thực lực bất cứ lúc nào, nhưng người khác thì không được. Thực lực của Thánh Nhân ở chỗ này, trừ một số ít ra, phần lớn cũng chỉ tương đương với Thần Quân mà thôi.
Một Thần Quân, một khi bị tiêu hao sẽ không thể khôi phục được, hắn có gì phải sợ chứ?
Bị một đám tu sĩ vây xem, đối với Lam Tiểu Bố mà nói chẳng là gì cả, hắn không thèm để ý. Nhưng mà Lam Tiểu Bố phát hiện, có một người tu sĩ hình như không phải đang vây xem hắn, mà là đi về phía hắn.
Điều này khiến Lam Tiểu Bố cảnh giác, hắn rõ ràng không định ra ngoài, mà là muốn tiếp tục bế quan. Bây giờ có người đi về phía hắn, tám chín phần mười là đến gây sự.
Người đi đến có dáng người mập lùn, mái tóc dài, mắt nhỏ da vàng, khí thế trên người cực kỳ hung hăn, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì.
“Ta tên là Đàm Cửu Phiến.” Nam tử mập lùn nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố nói một câu, trong mắt hắn rõ ràng không xem Lam Tiểu Bố ra gì, thậm chí còn không ôm quyền một chút, chứ đừng nói đến tiên thủ lễ.
Lam Tiểu Bố sau khi vào trong Thiên Nhai, người mạnh nhất gặp được là Kỷ Di, cho dù là lúc Kỷ Di giao dịch với hắn, cũng không có dáng vẻ con mắt mọc trên đỉnh đầu thế kia, gia hỏa này là ai?
Lam Tiểu Bố chẳng muốn trả lời nửa chữ, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, muốn ra tay thì hắn phụng bồi. Bây giờ hắn đã sáng tạo ra Trường Sinh Quyết hoàn toàn mới, ra tay cũng không phải chỉ đơn giản là bồi thường không đâu.
Đàm Cửu Phiến nói lần nữa, “Ta còn có một cái tên khác, người khác đều gọi ta là Tam Oa Thánh Nhân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận