Khí Vũ Trụ

Chương 293: Lôi kiếp của Nhân Tiên (1)

Nếu như không phải đạt được một thanh trường thương linh khí cực phẩm, Lam Tiểu Bố thật sự muốn mắng tên gia hỏa Phong Hàn đúng là một con quỷ nghèo. Nhẫn trữ vật của Phong Hàn cũng không lớn, diện tích cũng chỉ có mấy trượng, còn không lớn bằng nhẫn trữ vật mà hắn lấy được lúc trước.
Thu hoạch nhẫn trữ vật của Phong Hàn cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, đối với Lam Tiểu Bố mà nói, quan trọng nhất vẫn là tăng thực lực lên.
Công pháp sử dụng là Thái Xuyên Quyết mà Vũ Trụ Duy Mô xây dựng nên, Ngũ Thải Tiên Chi cũng có thể tùy tiện dùng đến mấy cái, Linh Tủy Tinh cũng được Lam Tiểu Bố sử dụng vào việc tu luyện, lại có thêm hai đầu linh mạch. Ngay khi Lam Tiểu Bố bắt đầu tu luyện, trong động phủ tu luyện của hắn hoàn toàn bị sương mù linh khí bao phủ, hơn nữa còn là loại đặc biệt cao cấp.
Tài nguyên tu luyện và công pháp tu luyện đỉnh cấp, cộng thêm tư chất của Lam Tiểu Bố, ngay khi Lam Tiểu Bố bắt đầu tu luyện, tu vi của hắn lập tức tăng vọt.
Nguyên Thần nhanh chóng cô đọng, thần niệm cũng lập tức mở rộng. Ngay cả Cổ Đạo đang tu luyện ở một góc, cũng vì tốc độ tu luyện đáng sợ của Lam Tiểu Bố mà được nhờ, hơi thở của yêu thú cũng nhanh chóng tăng lên.
Trong thời gian tu luyện này, đã một tháng trôi qua, Lam Tiểu Bố còn chưa đột phá lên Hư Thần Cảnh, ngược lại hơi thở trên người Cổ Đạo đã tăng vọt, rõ ràng đã đột phá lên một tầng mới.
Cổ Đạo rất muốn hú lên một tiếng, nhưng mà nghĩ đến chuyện Lam Tiểu Bố còn đang nghỉ ngơi, nó chỉ có thể đè nén sự hưng phấn này xuống, tiếp tục tu luyện.

Đối với Cửu Châu Sơn mà nói, hôm nay là một ngày quan trọng.
Bởi vì “Đệ Nhị Đạo Điển” sẽ đến Cửu Châu Sơn trong ngày hôm nay, thời gian Cửu Châu Sơn giữ lại “Đệ Nhị Đạo Điển” là ba năm.
Bởi vì Tây Côn Lôn phái là nơi có được “Đệ Nhị Đạo Điển”, cho nên thời gian giữ lại là năm năm. Do Cửu Châu Sơn đã đưa cho Tây Côn Lôn phái một vài thứ gì đó, cho nên chưa đến thời hạn năm năm, “Đệ Nhị Đạo Điển” đã được đưa đến Cửu Châu Sơn.
“Đệ Nhị Đạo Điển” được đưa đến Cửu Châu Sơn, không phải chỉ có Tây Côn Lôn phái và Cửu Châu Sơn nói qua loa với nhau, mà còn có mấy tông môn cấp năm khác cùng chứng kiến. Bởi vì sau khi Cửu Châu Sơn giữ ba năm, “Đệ Nhị Đạo Điển” sẽ được đưa đến Tam
Thánh Thiên Môn giữ ba năm.
Vẻ mặt Mộc Dương Chiết đầy tươi cười, trước sự chứng kiến của đông đảo tông môn, hai tay nhận lấy “Đệ Nhị Đạo Điển” do Phùng Độ trưởng lão của Tây Côn Lôn phái đưa đến, giờ phút này, tiên nhạc vang lên, toàn bộ Cửu Châu Sơn đều là khung cảnh yên vui.
Tiếng chuông cảnh báo của Tổ Châu phong vang lên phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này.
Mộc Dương Chiết lập tức nhíu mày, trừ khi có kẻ địch bên ngoài xâm lấn, hoặc là Nhân Tiên cấp bậc trưởng lão bị vẫn lạc, mới có thể phát ra tiếng chuông cảnh báo này.
Nghĩ đến chuyện Nhân Tiên vẫn lạc, trong lòng Mộc Dương Chiết bỗng nhiên nhảy lên một cái. Loại chuyện này cũng không phải Cửu Châu Sơn chưa từng xảy ra, trưởng lão Nhân Tiên Hỗ Vưu đã bị người ta đánh lén ở bên ngoài.
ÁNh mắt Mộc Dương Chiết quét xuống, hắn không nhìn thấy Phong Hàn. Phong Hàn là do hắn phái đi tiêu diệt Mưu Bắc tiên thành, sau đó bắt Lam Tiểu Bố về đây, chỉ là trong khoảng thời gian này, lực chú ý của Cửu Châu Sơn vẫn luôn đặt trên “Đệ Nhị Đạo Điển”, trong lúc nhất thời không để ý đến Phong Hàn, nếu không chắc đã sớm chú ý đến chuyện này rồi.
Mộc Dương Chiết vừa định hỏi chuyện gì xảy ra, hắn đã nhìn thấy chấp sự trông coi hồn bài hoảng sợ chạy đến.
Một cảm giác không tốt dâng lên trong lòng hắn, chẳng lẽ Phong Hàn đã xảy ra chuyện rồi sao?
“Minh chủ, các vị trưởng lão, hồn bài của Phong Hàn trưởng lão đã vỡ…” Chấp sự kia té quỵ xuống đất, cả người run lẩy bẩy.
“Cái gì?” Sát khí quanh người Mộc Dương Chiết tản ra, cả người như một tảng băng, loại hơi thở lạnh lẽo kia trong nháy mắt quét sạch đại điện. Mộc Dương Chiết vẫn luôn ôn hòa, lần đầu tiên giận dữ.
Những vị tân khách vẫn còn ở trong đại điện đều âm thầm chấn động. Thực lực của Mộc Dương Chiết cho dù không phải là Địa Tiên thì chỉ sợ cũng đã sắp bước vào Địa Tiên rồi.
“Chuyện xảy ra lúc nào?” Sau khi tức giận, Mộc Dương Chiết tỉnh táo lại, nhưng mà sát khí tản ra trên người hắn càng lúc càng đậm.
“Chắc là một tháng trước…” Chấp sự run rẩy nói.
Mộc Dương Chiết lạnh lùng nhìn chằm chằm chấp sự này, “Một tháng trước hồn bài đã bị vỡ, vậy mà đến bây giờ người mới biết được, cần ngươi làm gì nữa chứ?”
Lúc Mộc Dương Chiết đang nói, tay lập tức đập xuống, gã chấp sự kia há to mồm, ngay cả lời giải thích còn chưa kịp nói ra.
Trong lòng hắn cảm thấy uất ức không chịu được, chuyện bốn mươi lăm ngày đi xem xét hồn bài của Nhân Tiên trưởng lão cũng không phải do hắn quyết định, mà là do Trâu Tránh trưởng lão quy định mà. Bây giờ hắn phát hiện hồn bài của Phong Hàn trưởng lão đã bị vỡ, minh chủ lại ném lửa giận lên người hắn, mà Trâu Tránh trưởng lão thì không nhắc đến nửa chữ. Đáng tiếc là, hắn không có cơ hội lên tiếng vì bản thân đã bị giết chết.
Mộc Dương Chiết bình tĩnh cất “Đệ Nhị Đạo Điển” đi, sau đó ôm quyền nói với mọi người, “Phong Hàn trưởng lão, là Nhân Tiên của Cửu Châu Sơn ta đã bị Mưu Bắc tiên thành đánh lén, ta tin mọi người cũng đã biết chuyện này. Một Mưu Bắc tiên thành nho nhỏ, là một nơi chật hẹp nhỏ bé tụ tập tán tu, vậy mà dám khiêu khích đến các đại tông môn của Nguyên Châu ta.”
Không có ai nói chuyện, mọi người ở đây cũng không phải ngớ ngẩn, cái gì mà khiêu khích đến các đại tông môn ở Nguyên Châu chứ? Là Cửu Châu Sơn ngươi muốn đối phó với Mưu Bắc tiên thành mà thôi. Trước đó Cửu Châu Sơn còn liên thủ với năm đại tông môn cấp năm, cũng chỉ vì “Đệ Nhị Đạo Điển” mà mọi người mới tụ tập cùng một chỗ, sau đó thuận tiện cùng nhau đi diệt Mưu Bắc tiên thành mà thôi.
Nhưng bây giờ Mưu Bắc tiên thành lại có thực lực xử lý một vị Nhân Tiên trưởng lão của Cửu Châu Sơn, đây chính là lúc khiến các tông môn nhìn thẳng vào bản thân mình. Mưu Bắc tiên thành có thực lực như vậy, bọn họ có còn muốn đối địch với Mưu Bắc tiên thành nữa hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận