Khí Vũ Trụ

Chương 2520 - Sấm to mưa nhỏ.

“Ly Kiệt, ngươi nói đi.” TRong lòng Lôi Vân Hãn vô cùng khó chịu, gầm lên một tiếng.
“Vâng, Đạo Chủ.” Một tên nam tử mập lùn lao ra như một quả bóng lăn đến, hắn ta chính là Thánh Sứ của Phá Khư Thánh Đạo.
Lúc trước, Thánh Sứ của Phá Khư Thánh Đạo cho dù đi đến bất cứ đâu, cho dù là Thiên Đế gặp được cũng phải khách sáo vô cùng. Lúc trước hắn ta đến Ma Như Thiên Đình, Sách Khổ Huệ Thăng cũng phải đối đãi khách sáo với hắn ta.
Nhưng mà gần đây Phá Khư Thánh Đạo liên tục xảy ra chuyện, chẳng những Phá Khư Thuyền bị cướp, đến Đạo Chủ Giải Truyền Kỳ cũng bị giết, Phá Khư Thánh Đạo rõ ràng là càng ngày càng sa sút. Có thể nói nếu như Đạo Chủ Lôi Vân Hãn không đến An Lạc Thiên Thành, thậm chí hắn ta còn không dám lộ mặt.
“Lúc trước kẻ giết người Phá Khư Thánh Đạo ta thật sự là Lam Tiểu Bố và Ma Như Thiên Đế, Phương Chi Khuyết thì không có xuất hiện.” Ly Kiệt kính cẩn đáp.
Sắc mặt Lôi Vân Hãn càng âm trầm, hắn ta lập tức ôm quyền với Thạch Trường Hành, “Đã như vậy, ta sẽ không động đến bằng hữu của Trường Hành đạo hữu.”
Thực lực của Thạch Trường Hành sẽ không yếu hơn hắn ta, hơn nữa Thạch Trường Hành cũng đã nói rõ Đỗ Bố và Phương Chi Khuyết là người của hắn ta. Trước đó Đỗ Bố và Phương Chi Khuyết cũng không hề ra tay với Đạo Chủ Phá Khư Thánh Đạo, Lôi Vân Hãn có muốn ra tay bắt Phương Chi Khuyết và Đỗ Bố, đó chính là vô cớ gây chuyện.
Nếu như thực lực của hắn ta có thể nghiền ép Thạch Trường Hành, nơi này cũng không có nhiều Đạo Tổ, vây thì cũng không sao. Nhưng bây giờ hắn ta hoàn toàn không thể nào nghiền ép được Thạch Trường Hành, cộng thêm có nhiều người chứng kiến, Lôi Vân Hãn kkhông muốn tha cho Phương Chi Khuyết, cũng không dám tiếp tục cưỡng ép ra tay.
Đỗ Bố và Phương Chi Khuyết cực kỳ biết xem thời cơ, thấy vậy nhanh chóng rời khỏi vị trí Ma Như Thiên Đình, đến bên cạnh Thạch Trường Hành.
Lôi Vân Hãn lại nhìn về phía Sách Khổ Huệ Thăng một lần nữa, hắn ta biết, chuyện ngày hôm nay chỉ sợ cũng chỉ có thể đến đây. Muốn bắt Thiên Đế của một Thiên Đình đi, trong khi Đạo Tổ của người ta lại còn đang ở chỗ này, tuyệt đối là chuyện không thể. Hơn nữa trước vô số ánh mắt như vậy, những Đạo Tổ còn lại tuyệt đối sẽ không đứng ra ủng hộ Lôi Vân Hãn hắn ta.
Nhưng vào lúc này, một đạo phi kiếm truyền thư lao đến. Lôi Vân Hãn bắt lất phi kiếm truyền thư, thần niệm quét qua một chút rồi lập tức nói, “Hình Gia Đạo Tổ, Đạo Chủ của Phá Khư Thánh Đạo ta cũng không dễ giết như vậy đâu.”
Sau khi nói xong, hắn ta quay người rời đi, Ly Kiệt thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo.
Nhìn thấy Lôi Vân Hãn sấm to mưa nhỏ, trong mắt Lận Kiếp lộ ra vẻ thất vọng. Hắn ta ước gì Lôi Vân Hãn và HÌnh Gia đấu một trận, sau đó bọn hắn ngồi làm ngư ông. Nhưng mà Lôi Vân Hãn đến làm rầm rộ như vậy, cuối cùng chẳng làm được gì đã đi mất rồi.
Thạch Trường Hành nhìn thấy Lôi Vân Hãn đã đi, cũng thở phào một hơi, gật đầu với Phương Chi Khuyết và Đỗ Bố, nhưng không lên tiếng, vết thương của hắn ta vẫn chưa lành, nếu như Lôi Vân Hãn thật sự muốn ra tay, hắn ta cũng chỉ có thể rút đi.
“Trường Hành Đạo Tôn vậy mà cũng đang ở An Lạc Thiên Thành ta, hoan nghênh, không bằng đến Đế Lan sơn với ta ngồi một chút?” Mặt Đế Lan đầy ý cười hỏi thăm một câu.
Thạch Trường Hành cũng đáp lễ lại, “Vết thương của ta vẫn chưa lành, còn phải nhanh chóng chữa thương. Tương lai nhất định sẽ đến Đế Lan sơn thăm hỏi Đế Lan Đạo Tổ.”
Thạch Trường Hành hiểu rất rõ, Đế Lan đã nhìn ra được vết thương của hắn ta vẫn chưa lành, cho nên hắn ta dứt khoát nói thẳng ra. Vết thương hắn ta chưa lành, đi theo Đế Lan đến Đế Lan sơn làm khách, hắn ta cũng chẳng muốn đi tìm chết.
Đám người tản đi, Xa Hoằng Tử vô cùng uất ức chỉ có thể xây dựng lại Kim Lạc lâu một lần nữa. Lần thứ nhất Lam Tiểu Bố đánh nát Kim Lạc lâu, hắn ta tự móc tiền túi ra xây lại Kim Lạc lâu. Lần thứ hai Khúc Bắc Ca đánh nát Kim Lạc lâu, ở trước mặt Đạo Tổ, Khúc Bắc Ca không thể không bồi thường cho Kim Lạc lâu. Lần này Lôi Vân Hãn lại đánh nát Kim Lạc lâu, Đế Lan Đạo Tổ lại không nói một lời nào, hắn ta cũng chỉ có thể móc hầu bao ra tu bổ lại Kim Lạc lâu một lần nữa.
Dù sao thì hắn ta cũng là một bước đại đạo thứ bảy, bây giờ cảm giác mình giống như một cô vợ nhỏ phải chịu ấm ức. Kim Lạc lâu của mình, ai không vui đều có thể đánh nát.
...
Lôi Vân Hãn vội vã xông ra khỏi An Lạc Thiên Thành, sau đó tại một nơi cách An Lạc Thiên Thành không xa nhìn thấy một tên tiểu tu có tu vi còn chưa đến cả Chuẩn Thánh.
“Tùng Kinh sư đệ, ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lôi Vân Hãn lập tức nhận ra tên tiểu tu sĩ ngay cả Chuẩn Thánh cũng chưa đến này chính là Vương Tùng Kinh. Hơn nữa còn là Vương Tùng Kinh vừa mới đoạt xá không lâu, đại đạo dường như sắp hỏng.
“Kính chào Nhị Đạo Chủ.” Ly Kiệt nhanh chóng khom người thi lễ.
Phá Khư Thánh Đạo mặc dù vẫn luôn do tam Đạo Chủ Giải Truyền Kỳ quản lý, nhưng mà Đại Đại Chủ và Nhị Đạo Chủ mới thật sự là nhân vật tuyền kỳ. Cũng bởi vì có sự tồn tại của hai vị Đạo Chủ này, ngay cả Đạo Tổ cũng không dám động đến Phá Khư Thánh Đạo. Nhưng bây giờ Nhị Đạo Chủ rõ ràng đang bị trọng thương đến mức sắp vẫn lạc, kết quả miễn cưỡng chạy thoát, tìm được một con kiến hôi để đoạt xá.
Sát ý quanh người Lôi Vân Hãn dày đặc, Đạo Chủ thứ ba Giải Truyền Kỳ của Phá Khư Thánh Đạo bị giết còn chưa tính, bây giờ ngay cả Đạo Chủ thứ hai Vương Tùng Kinh cũng bị người ta đánh thành cái dạng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận