Khí Vũ Trụ

Chương 665: Làm cống hiến ở thôn Tiên Đế. (2)

Ngu Xúc không biết lão giả kia vì sao lại thở dài, lão giả đưa nàng đi vào trong hàng rào kia, đi đến phía sau đống đất màu nâu, ở bên cạnh có một cái nồi sắt màu đen, “Để máu chảy vào trong này đi.”
Ngu Xúc không chút do dự, trực tiếp cắt vỡ cổ tay mình, máu nhanh chóng chảy vào trong nồi sắt.
Một lít máu chảy ra, Ngu Xúc cảm thấy trước mắt mình toàn là sao xoay vòng vòng, sắc mặt tái nhợt, đầu váng mắt hoa.
Mặc dù nàng đã đến cảnh giới Kim Đan, nhưng trong thời gian dài không có tài nguyên tu luyện, cộng thêm ở nơi này thiếu sinh khí, nàng thật ra cũng chẳng khác nào người thường cả. Chỉ là tuổi thọ lâu hơn một chút, sinh mạng cứng cỏi hơn một chút mà thôi.
Khiến Ngu Xúc kinh ngạc là, rõ ràng là một cái nồi sắt, đáy cũng không có lỗ thủng, nhưng một lít máu của nàng sau khi chảy vào trong đó, rất nhanh đã biến mất không còn dấu vết.
“Được rồi, sau sáu canh giờ nữa các ngươi có thể đến chữa thương.” Lão giả nói ra, nơi này không có tồn tại ngày mai hay không có ngày mai, đã đến giờ thì có thể tới.

“Xúc Xúc, ngươi có chuyện gì vậy?” Thấy bước chân Ngu Xúc loạng choạng, sắc mặt tái nhợt đi đến, Lam Tiểu Bố vội vàng hỏi.
Ngu Xúc lắc đầu. “Không có gì, còn sáu canh giờ nữa là ngươi có thể đi chữa thương, ngươi chữa thương một ngày trước đó, sau đó qua một khoảng thời gian nữa chúng ta sẽ chữa thương tiếp.”
Ngu Xúc biết rất rõ, chuyện chữa thương này không phải ngày một ngày hai là xong, cho dù nàng chờ sau khi Lam Tiểu Bố chữa thương xong, mình lại tiếp tục cống hiến máu tiếp. Nhưng mà sau khi cống hiến một lít máu rồi, Ngu Xúc mới biết trước đó mình suy nghĩ quá đơn giản. Vói tình hình hiện tại của nàng, chỉ sợ phải qua mười ngày mới có thể tiếp tục cống hiến máu.
Lam Tiểu Bố vẫn đang nghĩ đến chuyện về Vũ Trụ Duy Mô, nhưng mà hắn luôn cảm thấy Ngu Xúc chưa nói cho hắn biết hết những chuyện cần thiết, bây giờ hắn lại chẳng thế nào hành động được, không thể tự kiềm chế đi nghe ngóng tình huống.
Sáu canh giờ nhanh chóng trôi qua, Ngu Xúc cõng Lam Tiểu Bố đi đến chỗ kia một lần nữa.
Chỉ là bây giờ thân thể nàng quá suy yếu, cõng Lam Tiểu Bố đi đường cũng cảm thấy toàn thân không có chút sức lực nào, có chút lung la lung lay. Lúc đến nơi, nàng phát hiện bên trong đống đất nâu kia đã không còn người nào.
Lão giả canh giữ bên ngoài tường rào nhìn thấy Ngu Xúc đến, lại nhìn Lam Tiểu Bố trên lưng Ngu Xúc, mỉm cười nói, “Đạo lữ như các ngươi đã ít đi rất nhiều rồi.”
Hai người này đều là mới tới, nữ tử không hề bị thương, hắn liếc mắt một cái là nhìn ra, là bởi vì nam tử này ôm Ngu Xúc, cho nên nữ tử này khi rơi xuống đây không bị chút thương tật nào. Mà nữ tử này lại chủ động cống hiến máu, để nam tử có thể đến đây chữa thương, cho thấy cũng là một người có tình có nghĩa.
“Quy định đi vào trong là gì?” Lam Tiểu Bố thấy ở đây có người canh giữ, lập tức biết nơi này nhất định có quy định, mà trước đó sắc mặt Ngu Xúc tái nhợt, nhất định là do quy củ này hại.
“Ngươi không cần lo lắng, ngươi chỉ cần đi vào trong chữa thương là được, ta ở chỗ này có chút cống hiến rồi.” Ngu Xúc vội vàng nói.
Lão giả kia lại chẳng có chút ý giấu diếm nào cả, “Quy định chính là cống hiến máu, một lít máu có thể chữa thương một ngày, chỉ cần ngươi cống hiến đủ nhiều, cho dù ngày nào ngươi cũng ở đây chữa thương cũng không sao cả.”
Lam Tiểu Bố cuối cùng cũng hiểu ra vì sao sắc mặt Ngu Xúc lại tái nhợt như vậy, bước chân loạng choạng, hóa ra đã cống hiến một lít máu.
“Tạ ơn.” Lam Tiểu Bố nhìn Ngu Xúc nói.
Ngu Xúc cười cười, “Ta cũng chưa cám ơn ngươi.”
Lam Tiểu Bố hiểu ý Ngu Xúc nói, hắn chuyển hướng nói với lão giả, “Xin hỏi ở nơi này chữa thương có cái gì che chắn hay không? Ta chữa thương có một vài chuyện bí mật, không muốn bị người khác nhìn thấy.”
Lão giả từ tốn nói, “Ta có thể cung cấp một thứ che chắn, nhưng mà cần cống hiến nửa lít máu, có thể cho ngươi dùng một ngày.”
“Được, vậy dẫn ta đến xem chỗ cống hiến máu đi.” Lam Tiểu Bố không chút do dự nói.
“Lam đại ca, ta cõng ngươi qua đó, đợi lát nữa để ta cống hiến máu cho. Nếu không ngươi có chữa thương hay không cũng chẳng khác gì nhau đâu.” Ngu Xúc vội vàng nói.
“Đi đến đó xem trước rồi nói sau, “Lam Tiểu Bố nói.
Lão giả kia cũng không để ý gì, hắn dẫn Ngu Xúc và Lam Tiểu Bố đến chỗ nồi sắt màu đen kia một lần nữa.
Đây là một cái nồi sắt không có gì đặc biệt, nhìn qua thì không có chỗ nào đáng để ý. Nếu như muốn nói đến điểm đặc biệt, thì đó chính là nồi sắt đã để ở đây không biết bao lâu rồi nhưng không có vết rỉ, màu sắc tương đối khó nhìn.
“Để ta cống hiến máu.” Ngu Xúc vươn cổ tay ra.
Lam Tiểu Bố ngăn động tác của Ngu Xúc lại, “Không cần, ta tạm thời chữa thương nửa ngày thôi, nửa ngày còn lại xem như ta bù vào phí che chắn. Như vậy được chứ?”
Câu nói sau cùng, Lam Tiểu Bố hỏi lão giả kia.
“Đương nhiên là có thể.” Sau khi lão giả nói xong câu đó thì nhanh chóng đào mấy cái ở bên cạnh, nhanh chóng lấy ra một thứ giống như một cái thùng gỗ.
“Đây là bảo bối của ta, lúc ngươi chữa thương dùng thứ này che lên người là được.” Lão giả cẩn thận từng li từng tí đưa thùng gỗ này cho Lam Tiểu Bố.
“Để ta.” Ngu Xúc nhanh chóng đón lấy thùng gỗ nói.
“Được rồi, nhớ kỹ ngươi chỉ có nửa ngày mà thôi, khi nào đến giờ, ta sẽ báo cho ngươi.” Lão giả chỉ chỉ đống đất màu nâu nói.
Ngu Xúc cẩn thận đặt Lam Tiểu Bố lên đống đất, sau đó dùng vào thùng gỗ che Lam Tiểu Bố lại, “Ngươi không cần gấp gáp, cứ việc chữa thương, ta ở bên ngoài chờ ngươi.”
Lam Tiểu Bố hiểu ý của Ngu Xúc, hắn lập tức nói, “Nhớ kỹ, nếu như không có sự đồng ý của ta, tuyệt đối không được cống hiến máu tiếp, nhớ kỹ đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận