Khí Vũ Trụ

Chương 165: Ngươi cảm thấy hiệu quả thế nào (2)

Hơn nữa tinh cầu Kim Tuyền không còn an toàn nữa. Mặc dù không biết vì sao nhóm chiến hạm của tinh cầu Không Lạc lại rút lui ngay khi sắp công phá được mạng lưới phòng vệ của tinh cầu Không Lạc, nhưng họ có thể khẳng định, đám chiến hạm cấp bảy kia vẫn sẽ trở lại. Mà nhiên liệu chủ yếu của mạng lưới phòng vệ bên ngoài tinh cầu Kim Tuyền là Tiệt Thạch, nhưng họ không còn bao nhiêu Tiệt Thạch nữa, một khi nhóm chiến hạm cấp bảy kia lại tới thì tinh cầu này dữ nhiều lành ít. Một số người của tinh cầu Kim Tuyền đang suy nghĩ có nên thừa dịp này để rời khỏi tinh cầu Kim Tuyền hay không nữa.
….
“Tiểu Bố, Hắc Tu Trần đã tới, ngươi cẩn thận.” Đồng hồ truyền tin đeo tay vang lên giọng nói của Hầu Dập, giọng nói của hắn ta có chút khẩn trương.
“Đừng lo lắng, và cũng đừng gửi thêm tin tức cho ta.” Sau khi nói xong, Lam Tiểu Bố trực tiếp tắt đồng hồ truyền tin trên tay, hắn tương đối lo lắng tin tức mà Hầu Dập gửi tới sẽ bị nghe trộm, chiếc đồng hồ truyền tin này của hắn là sản phẩm của tinh cầu Chân Nặc, chỉ là đồ của một tinh cầu văn minh khoa học kỹ thuật cấp hai mà thôi, bị người khác trộm tin tức cũng là chuyện bình thường.
Lúc này, Lam Tiểu Bố đã sớm mang theo máy khống chế của Tần Lĩnh rời khỏi chiến hạm Tần Lĩnh rồi, hắn muốn thử có thể khiến Hắc Tu Trần mở cửa phi thuyền để hắn đi vào hay không trước.
Còn Tần Lĩnh thì Lam Tiểu Bố mệnh lệnh nó ở một bên chờ cơ hội, còn bản thân thì ẩn thân đứng trong tinh không.
Dưới tình huống này, chiến hạm cấp bảy sẽ không thể tiếp cận quá gần được, phòng ngừa đối phương dùng mạng đổi mạng. Cho nên kế của Lam Tiểu Bố được coi là kế tốt nhất rồi, sau đó hắn để Tần Lĩnh chờ ở phía trước. Chỉ cần lấy Tần Lĩnh uy hiếp thì nhất định chiến hạm của Hắc Tu Trần sẽ phải dừng ở một khoảng cách nhất định.
Lam Tiểu Bố không chờ bao lâu, sau khi nhận được tin tức của Hầu Dập chưa tới nửa tiếng thì hắn đã nhìn thấy một nhóm chiến hạm đang xông tới.
Hiển nhiên nhóm chiến hạm cấp bảy đã nhìn thấy Tần Lĩnh, họ thả chậm tốc độ lại, còn Tần Lĩnh thì trực tiếp xông thẳng về phía đội chiến hạm của Hắc Tu Trần.
“Lập tức dừng lại, nếu không chúng ta sẽ tấn công.” Đội chiến hạm cấp bảy của Hắc Tu Trần phát hiện Tần Lĩnh, bởi vì Tần Lĩnh hóa ra chính là số sáu mươi mốt của tinh cầu Không Lạc, vì thế cho tới hiện tại Hắc Tu Trần vẫn chưa để thuộc hạ tấn công về phía Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh không hề dừng lại, vẫn lao về phía trước. Đúng như Lam Tiểu Bố dự đoán, chỉ cần Tần Lĩnh không dừng lại thì đối phương nhất định sẽ dừng lại. Mà đội chiến hạm cấp bảy của Hắc Tu Trần quả nhiên dừng lại thật, mấy chiếc chiến hạm cùng lúc bắn ra lôi quang về phía Tần lĩnh. Mà họ cũng phát hiện ra Phục Hà của Hầu Dập ở phía xa, lúc này Phục Hà đang dùng tốc độ khá là chậm rãi tiến tới nơi này.
Hắc Tu Trần hừ lạnh nói: “Hai chiến hạm xông lên, phong tỏa chiếc chiến hạm cấp sáu chậm chạp kia lại.”
Khi đội chiến hạm của Hắc Tu Trần dừng lại, Lam Tiểu Bố lập tức vui sướng không thôi. Mặc dù còn cách khoảng cách mà hắn bố trí một chút, nhưng độ chênh lệch cũng không xa, hắn chỉ cần xê dịch một chút là có thể dùng thần niệm bao trùm lấy chủ chiến hạm.
Khi Lam Tiểu Bố di chyển, gần như tất cả chiến hạm cấp bảy đều có thể nhìn thấy hắn, nhưng lại không có ai để ý. Dưới trạng thái ân thân của Lam Tiểu Bố, bên trong hình ảnh giám sát của chiến hạm hắn chỉ giống như một cục thiên thạch mà thôi. Mà những cục thiên thạch như thế chỉ cần di chuyển tới gần chiến hạm là chiếm hạm sẽ tự động né tránh. Nếu mà có tình huống không thể tránh khỏi thì chiến hạm sẽ chủ động tấn công, bắn cục thiên thạch đó thành vụn phấn.
Mặc dù Lam Tiểu Bố đã nằm trong phạm vi tấn công của chiến hạm, nhưng dựa theo phán đoán của chiến hạm thì Lam Tiểu Bố không thể đụng tới nó được, tốc độ này của Lam Tiểu Bố cũng không đủ nên chiến hạm không hề để mắt tới hắn, cũng không coi hắn ra gì.
Trong tinh không bao la rộng lớn này, mỗi ngày không biết có bao nhiêu là chiến hạm bị phá hủy, không biết bao nhiêu tinh cầu bị tan rã. Nhưng loại thiên thạch bé tí như Lam Tiểu Bố này thật sự nhiều không đếm xuể, nếu mỗi thiên thạch đi qua đều phải quan sát thì thực sự mệt chết người.
Huống hồ bây giờ Tần Lĩnh đã khai hỏa toàn lực, đội chiến hạm của Hắc Tu Trần còn đang bận bắn ra vô số đạn sánh sáng đủ màu để công kích lên thân của Tần Lĩnh. Còn Tần Lĩnh chỉ chống đỡ được mấy chục giây liền bị bắn cho tan rã.
Lúc này thần niệm của Lam Tiểu Bố đã có thể bao trùm lên chủ chiến hạm của Hắc Tu Trần, nếu dựa theo kế sách ban đầu của hắn và Hầu Dập thì hiện tại hắn đã có thể sử dụng rìu để tấn công chiến hạm của Hắc Tu Trần.
Nhưng Lam Tiểu Bố nghi ngờ kế hoạch này có thể thực hiện được hay không, khẳng định chiến hạm của Hắc Tu Trần rất khác biệt, có lẽ hắn còn chưa tấn công tới nơi thì chiến hạm của Hắc Tu Trần đã tự động né rồi phản kích rồi. Bây giờ thân xác của hắn không mạnh, mới chỉ rèn luyện xong da thịt mà thôi.
Khi Tần Lĩnh bị bắn cho tan rã, Lam Tiểu Bố không cho Hắc Tu Trần thời gian để ra mệnh lệnh công kích tiếp theo, mà hắn lập tức dùng Thần Hồn châm để đánh vào sâu trong linh hồn của Hắc Tu Trần.
Hắc Tu Trần kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất lăn lộn điên cuồng. Lam Tiểu Bố không ngừng xé linh hồn của ông ta, nhưng vẫn giữ đúng mực, hắn biết Hắc Tu Trần không thể chết được, ít nhất không phải là lúc này.
“Đại đế…” Một tên hộ vệ của Hắc Tu Trần luôn theo bên cạnh và một tên cố vấn lập tức hoảng hốt. Một khi Hắc Tu Trần xảy ra chuyện gì thì bọn họ xong đời.
Hắc Tu Trần cố gắng muốn đứng dậy, nhưng sau đó cảm giác đau đớn tới cùng cực lại truyền từ linh hồn tới.
Một giọng nói đột ngột vang lên trong đầu ông ta: “Đại đế Khung Càng, đây là công kích sóng nào mà tinh cầu của chúng ta vừa mới nghiên cứu ra, nó có thể ung dung biến ngươi trở thành một phế nhân, cũng có thể khiến ngươi đau khổ còn hơn chết, ngươi cảm thấy hiệu quả thế nào? Nếu cảm thấy không tệ thì lập tức hạ lệnh dừng tấn công phi thuyền của ta, nếu không ngay một giây tiếp theo ta sẽ khiến ngươi không còn hoàn chỉnh đứng ở nơi này nữa, ngươi sẽ phát điên.”
“Ngươi muốn thế nào…” Hắc Tu Trần gần như gào lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận