Khí Vũ Trụ

Chương 1836 - Một trận chiến rối bời. (2)

Có quân trận, mấy vạn quân tàn sát có tốc độ tăng nhanh hơn trước rất nhiều.
“Chúng ta đầu hàng…” Đông đảo Đại Quảng quân hoảng sợ không ngừng lêu to, mặc dù bọn hắn không thể nào động đậy, nhưng lại có thể nói chuyện.
“Ô chấp pháp, nếu không thì chúng ta tha cho bọn hắn đi?” Tể Thiên nhìn từng đống quân sĩ không thể chống cự bị giết, hắn ta có chút run chân.
VỐn là đi tìm chết, không ngờ bây giờ lại đi tàn sát người khác.
Ô Lý vội vàng nói, “Vương thượng lương thiện, tiếp tục tàn sát nữa, quả thật là khiến trời đất oán giận.”
“Cái HÌnh, dừng đồ sát, trói hết tất cả bọn chúng lại.” Nghe thấy Ô Lý đồng ý với lời mình Tể Thiên lập tức nói.
“Vâng.” Cái Hình cũng giết có chút nương tay, bây giờ đối phương cầu xin tha thứ, vương thượng cũng không có ý định tiếp tục giết, hắn ta lập tức hạ mệnh lệnh xuống, dừng đồ sát, bắt quân sĩ giao nộp hết binh khí rồi trói lại.
Trong lòng Chủng Kình thì vô cùng chấn động, tinh thần lực này phải cường đại đến mức nào, trói chặt hơn mười vạn đại quân trong thời gian dài như vậy? Mãi đến khi Tể Thiên ra lệnh cho Kỳ Nguyên quân dừng đồ sát, hắn mới tỉnh ngộ ra, vội vàng nói, “Vương thượng, việc cấp bách không phải là những quân sĩ này, mà là bên trên Hắc Già Chiến Hạm, khống chế Hắc Già Chiến Hạm lại, còn phải khống chế Thiết Kỳ nữa.”
Chủng Kình không nghĩ rằng cường giả Nhân Tiên Đinh Cốt lần này sẽ đến, Nhân Tiên tuyệt đối không thể nào bị tinh thần lực giam cầm lại. CHo dù thật sự có Địa Tiên tồn tại, chỉ sợ cũng không thểnào dùng tinh thần lực cầm cố Nhân Tiên được.
“ĐƯợc được, nhanh lên Hắc Già Chiến Hạm.” Tể Thiên hiểu được, cho dù hắn có giết thêm nhiều quân sĩ của Đại Quảng đế quốc, chỉ cần chưa xử lý Thiết Kỳ, vậy mạng nhỏ vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Boong thuyền Hắc Già Chiến Hạm đã sớm thả xuống, Tể Thiên dẫn theo Chủng Kình, Ô Lý và mấy chục tên quân sĩ hộ vệ cùng một đám đại thần, rất dễ dàng leo lên Hắc Già Chiến Hạm.
“Thiết Kỳ?” Tể Thiên đã từng gặp Thiết Kỳ, lập tức nhận ra Thiết Kỳ đang bị giam cầm ở đó.
Thiết Kỳ hoảng sợ nhìn Tể Thiên, “Tể Thiên khanh, chuyện này chỉ sợ là hiểu lầm. Ngươi yên tâm, ta đảm bảo sẽ để vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên có thể mở rộng gấp 10 lần, đồng thời độc lập khỏi Đại Quảng đế quốc.”
“Đinh Cốt?” Chủng Kình lại chấn động nhìn Đinh Cốt đứng bên cạnh Thiết Kỳ, Đinh Cốt đã đến tông môn của hắn một lần, cho nên hắn biết mặt. Lúc đó, hắn còn chưa đến vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên trở thành quốc sư.
Bây giờ Đinh Cốt thế mà cũng bị giam cầm lại, đây không phải là một Nhân Tiên sao?
Giờ phút này Chủng Kình cũng cảm thấy da đầu mình hơi tê tê, có thể ở khoảng cách xa như vậy cầm cố một Nhân Tiên, đây tuyệt đối chính là Tiên Nhân trong truyền thuyết. Hắn đã từng nghe nói đến Tiên Nhân, nhưng mà ở vùng giới vực này quy tắc thiên địa thiếu thốn, không thể nào phi thăng đến Tiên giới mà thôi.
“Vương thượng, không cần phải nói nhảm với hắn, lập tức cho người trói hắn lại.” Ô Lý và Tể Thiên hoàn toàn không quan tâm đến Nhân Tiên Đinh Cốt kia, bởi vì bọn hắn hoàn toàn không có khái niệm. Thế nhưng đối với vương thượng Thiết Kỳ này có cảm giác sợ hãi rất sâu, không giết Thiết Kỳ, vậy thì bọn hắn sẽ bị Thiết Kỳ giết.
Tể Thiên gật đầu, “Người đâu, trói Thiết Kỳ lại.”
Còn về lời hứa mà Thiết Kỳ nói sẽ để Kỳ NGuyên quốc hắn ta được độc lập, Tể Thiên xem như đối phương chỉ vừa thả rắm. Loại người giết người như ngóe như Thiết Kỳ này, nếu như nói lời giữ lời, hắn ta cũng sẽ không sợ đối phương như vậy. Hơn nữa Tể Thiên cũng có tự biết lấy mình, có thể trở thành vương thượng của một vùng lãnh chúa đã là đến đỉnh rồi. Còn trở thành một nước độc lập, ha ha, đây không phải là chuyện mà hắn ta có thể làm được.
“Vâng.” Mấy tên quân sĩ xông lên, bắt đầu trói chặt Thiết Kỳ.
“Chờ ta phế đi đan điền của hắn, nếu không thì không trói được hắn.” Chủng Kình biết Thiết Kỳ đáng sợ, như thế nào, đây là một cường giả Kim Đan chân chính. Nếu như một cái dây thừng có thể trói được cường giả Kim Đan, vậy cường giả Kim Đan đã chẳng đáng giá chút nào.
Lúc nói chuyện, Chủng Kình lấy trường kiếm đâm về phía đan điền của Thiết Kỳ.
“Chủng Kình, ngươi dám…” Nhìn thấy Chủng Kình phế đi đan điền của mình, Thiết Kỳ giận dữ hét lên.
Chủng Kình cười lạnh nói, “Ta không dám, ngươi đã đến giết ta, thậm chí còn diệt cả gia tộc và tông môn của ta, ta còn không dám giết ngươi sao?”
“Phốc!” Trường kiếm xuyên qua đan điền của Thiết Kỳ, trào ra một đạo huyết quang.
“Bịch.” Bởi vì một kiếm này của Chủng Kình, Thiết Kỳ ngã nhào ra đất.
Chủng Kình không quản đến Thiết Kỳ nữa, mà đi về phía Đinh Cốt, hắn biết Đinh Cốt mới là người thật sự đáng sợ.
“Chủng Kình, chỉ cần ngươi tha cho ta, ta đảm bảo có thể giúp ngươi bước vào Hư Thần cảnh, thậm chí là Nhân Tiên cảnh, ta nói được thì làm được.” Đinh Cốt nhìn thấy Chủng Kình đi về phía mình, không nhịn được cố ép mình bình tĩnh lại, chân thành nói.
Chủng Kình sửng sốt, Nhân Tiên cảnh? Đừng bảo là Nhân Tiên cảnh, chỉ cần có thể bước vào Kim Đan cảnh thôi hắn đã rất hài lòng tồi. Nhưng mà hắn nhanh chóng hiểu ra mình là ai, người giam được Đinh Cốt không phải là Chủng Kình hắn, hắn không có bất cứ tư cách nào yêu cầu Đinh Cốt cho mình cái gì.
Nghĩ đến đây, Chủng Kình hoàn toàn không quản đến lời Đinh Cốt nói, trường kiếm trong tay đâm ra.
Răng rắc! KHiến Chủng Kình hoảng sợ là, trường kiếm của hắn khi đâm vào đan điền của Đinh Cốt, trường kiếm vậy mà bị gãy nát.
“Ngươi không giết được ta, vậy thì, còn không bằng hợp tác với ta. Ta tin chỉ cần có ta ở đây, ngươi nhất định sẽ…”
Đinh Cốt còn định nói điều gì đó, nhưng Chủng Kình đã nhìn thấy đầu Đinh Cốt đột nhiên nổ ra. Sau đó có một ngọn lửa đốt Đinh Cốt thành hư vô, Đinh Cốt ngay cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp kêu. Còn NGuyên Thần, hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát.
Chủng Kình nhanh chóng khom người về phía Điềm Nguyên thành hành lễ, “Chủng Kình đa tạ tiền bối đã ra tay.”
Một Nhân Tiên, trước tinh thần lực của đối phương mà lại không có chút năng lực phản kháng nào, vậy thì đó là nhân vật như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận